Diệp Lạc hiển nhiên không bộc phát toàn lực, chỉ đơn giản dùng một phần khí
thế mà thôi. Chỉ có điều chỉ dựa vào một phần khí thế này căn bản không thể
nào áp đảo Hoa Thần Y.
“Lục sư đệ, đừng nhìn nữa, ngươi ra tay trước đi.”
Diệp Lạc khoát tay áo, nói.
Hắn ta cũng không muốn bộc phát toàn bộ khí thế, nghĩ cách dựa vào khí thế đi
trấn áp Hoa Thần Y. Hắn ta chỉ muốn kiến thức thủ đoạn của Hoa Thần Y mà
thôi, không cần phải bộc phát khí thế trấn áp.
“Đại sư huynh, ta ra tay trước sao?”
Hoa Thần Y hơi sửng sốt, hỏi một câu.
“Ừm, ngươi ra tay trước. Nếu ta ra tay có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội ra tay
nữa.”
Diệp Lạc cười như không cười nhìn Hoa Thần Y, mở miệng nói.
“Vậy đại sư huynh, ta ra tay đây. Thủ đoạn của ta có lẽ hơi kỳ diệu, mong rằng
đại sư huynh không trách tội.”
Hoa Thần Y nhắc nhở một câu.
“Không có việc gì, đệ cứ việc ra tay đi.”
Diệp Lạc không thèm để ý chút nào nói.
Hắn ta là chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cho dù lục sư đệ của hắn ta có mạnh hơn
nhất định cũng không làm được gì hắn ta. Diệp Lạc rất tự tin về chuyện này.
“Vậy đại sư huynh, ta ra tay nhé?”
“Ra tay đi, không sao đâu.”
Được Diệp Lạc xác nhận lại lần nữa, lúc này Hoa Thần Y mới yên tâm.
Hắn ta vừa động tâm niệm, cả mười một đạo thể khí vờn quanh người hắn ta bắt
đầu chuyển động.
Ào ào…
Từng đợt gió lốc quét qua, thổi đạo bào cổ xưa của Hoa Thần Y bay phấp phới.
Ngay sau đó, mấy đạo thể khí đủ mọi màu sắc bay tới trước mặt Hoa Thần Y.
“Hàng Tai! Khư Phúc! Lạc Tà! Trấn Linh!”
Một loạt chữ từ trong miệng Hoa Thần Y thốt ra.
Trong chốc lát, tia sáng chói mắt phóng lên trời. Bất chợt, vô số hơi thở đã tập
trung vào Diệp Lạc cách đó không xa.
Hoa Thần Y có “cửu khí” vốn có thể trừ tai họa cho người khác, nhưng đồng
thời cũng có thể khống chế ngược lại, dùng phương thức tai họa để ảnh hưởng
người khác. Sau khi Hoa Thần Y thả những trạng thái này lên người Diệp Lạc,
hai tay liền ngưng tụ từng cụm từng cụm tử khí, dường như đang chuẩn bị
chuyện gì.
Diệp Lạc ở bên kia không cảm thấy gì, hắn ta nhìn động tác màu mè của Hoa
Thần Y, vốn đang mang chút ý cười, cảm thấy có lẽ công kích này sẽ không có
tác dụng gì với hắn ta. Nhưng nháy mắt sau đó, còi báo động trong lòng Diệp
Lạc đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy hiểm ập tới. Gần như trong nháy
mắt, Diệp Lạc lập tức triệu hoán ra Vô Tẫn Kiếm Hồ để bảo vệ bản thân.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang.
Một tia lôi điện thô như thùng nước chợt giáng xuống, bổ về phía Diệp Lạc. Vô
Tẫn Kiếm Hồ phun ra từng đạo kiếm khí, triệt tiêu lẫn nhau với lôi điện.
Không đợi Diệp Lạc thở ra một hơi, hắn ta liền cảm giác được linh khí bốn
phương tám hướng bắt đầu bài xích hắn ta, giống như bàn cờ của Đạm Đài Lạc
Tuyết trấn áp hắn ta.
Vù vù vù…
Sau khi linh khí bài xích, từng đợt gió dữ theo sát mà tới. Trong gió dữ loáng
thoáng như có thêm tiếng rít gào của vô số tà linh đang vang vọng.
“Trảm!”
Diệp Lạc cũng bị biến cố xuất hiện trong chớp nhoáng này làm phiền không
chịu được, tay khẽ vẫy, Hoang Kiếm đã rơi vào tay. hHn ta chém một kiếm về
phía trước, vốn định ngưng tụ ba phần lực đạo phá vỡ cơn gió dữ này, không
ngờ rằng lúc ngưng tụ kiếm khí lại xảy ra rủi ro một cách kỳ lạ, chỉ ngưng tụ
một chút. Hoang kiếm chém ra, một đạo kiếm khí mảnh như lông tơ đụng vào
cơn gió dữ kia như cạo gió.
Diệp Lạc: “?”
Mẹ nó ta yếu như vậy hả?
Chốc thì sét đánh, chốc thì gió dữ, chốc lại trực tiếp cạo gió?
Diệp Lạc nghĩ, có lẽ đây chính là thủ đoạn của vị lục sư đệ này. Không thể
không nói, thủ đoạn này đúng là rất huyền diệu, cũng rất đáng ghét, nhưng
dường như chưa đủ gây hại.
“Lục sư đệ, nếu cứ thế này trận chiến sẽ kết thúc.”
Diệp Lạc chợt bộc phát khí thế của mình. Dưới toàn lực bạo phát, kiếm khí dễ
dàng phá tan gió dữ. hắn ta nâng Hoang Kiếm lên, định nhìn về phía bên Hoa
Thần Y.
Vừa ngẩng đầu, hắn ta liền thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của hắn ta hơi co
lại.
Chỉ thấy phía trước hắn ta, tử khí cuồn cuộn che khuất bầu trời như hóa thành
một vùng biển mênh mông, cuốn về phía hắn ta, giống như muốn bao trùm hắn
ta bên trong cái chết.
Diệp Lạc thoáng cái đã nhìn tới ngây người.
Đỉnh như vậy sao?
…
Đối diện, Hoa Thần Y ngưng tụ đại dương tử khí mênh mông cũng tiêu hao rất
nhiều, thở hồng hộc.
Đối mặt với thần tượng cấp bậc đại thần của mình, hắn ta không dám khinh
thường. Vừa bắt đầu đã đánh ra một bộ chiêu liên tục, thử áp chế Diệp Lạc. Hắn
ta biết đối mặt với thần tượng của mình, muốn lọt vào mắt thần tượng nhất định
phải toàn lực ứng phó mới được.