“Dù sao đại sư huynh cũng sẽ bị áp chế một chút nhỉ? Cũng không biết đại sư
huynh có xảy ra chuyện hay không, chắc có lẽ là không nhỉ? Đó là đại sư huynh
mà.”
Hoa Thần Y lẩm bẩm một tiếng.
Hắn ta vẫn còn có chút lo lắng. Dù sao đại sư huynh cũng không biết thủ đoạn
của hắn ta, một bộ chiêu liêu tiếp đột ngột tung ra, nói không chừng đại sư
huynh không chú ý thật sự sẽ lật thuyền trong mương, bị hắn ta tổn thương.
Đương lúc Hoa Thần Y định phóng thích sinh khí, áp chế tất cả tử khí kia
xuống, sâu trong tử khí cuồn cuộn phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng lóe
lên, phá vỡ tử khí.
Hoa Thần Y trừng to hai mắt, trong tầm mắt của hắn ta, một đạo kiếm khí đột
phá tầng tầng tử khí.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một đại dương bao la của kiếm giáng xuống, bóp nghẹt tất cả tử khí. Một bóng
người giống như kiếm tiên đứng giữa kiếm hải, mặc cho phong ba xung quanh
di động, hắn ta vẫn không lung lay.
“Đây chính là thực lực chân chính của đại sư huynh sao…”
Trên mặt Hoa Thần Y lộ một nụ cười khổ.
Hắn ta đã hoàn toàn hiểu, hắn ta không phải đối thủ của đại sư huynh nhà mình.
Hắn ta dùng hết thủ đoạn cũng không làm gì được đại sư huynh, cho dù cố gắng
dây dưa, tối đa cũng chỉ kéo dài thời gian thua mà thôi.
“Lục sư đệ, đệ đã thua.”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.
Trong lòng Hoa Thần Y không nhịn được run lên, hắn ta quay đầu nhìn thoáng
qua, không biết Diệp Lạc đã xuất hiện bên cạnh hắn ta từ bao giờ.
Không đúng.
Không phải đại sư huynh ở phía trước sao?
Hoa Thần Y lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong kiếm hải vô cùng vô tận kia,
bóng dáng kia vẫn đứng ở chỗ đó.
“Đại sư huynh, huynh… Chuyện này…”
Hoa Thần Y mờ mịt.
“Ha, ta đã đứng bên cạnh ngươi từ lâu rồi, ngươi không phát hiện mà thôi, bên
kia chỉ là một đạo kiếm khí của ta hóa thành.”
Diệp Lạc có chút tùy ý nói.
Hoa Thần Y: “…”
Một đạo kiếm khí hóa thành đã đánh tất cả tử khí ta ngưng tụ cả ngày?
…
Thái Nhất Kiếm Tông, đại điện tông chủ.
Hai người Diệp Lạc và Hoa Thần Y so tài xong trở lại nơi này. Diệp Lạc cực kỳ
sợ hãi thán phục thủ đoạn của Hoa Thần Y, đồng thời cũng đưa ra lời bình của
mình.
“Lục sư đệ, quả thật thủ đoạn của đệ vô cùng kỳ diệu, nhất là những thủ đoạn
Hàng Tai kia lại càng huyền diệu muôn phần. Nhưng thủ đoạn tấn công của đệ
lại hơi yếu một chút, đệ có thể khống chế tử khí tấn công, trong cùng cấp có lẽ
không ai là đối thủ của đệ. Nhưng đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta không chiến đấu
vượt hai ba cấp thì sao được? Quả thực phương diện công kích của đệ nên được
bù đắp một chút. Nói tóm lại, vẫn rất được.”
Diệp Lạc đưa ra đánh giá của mình về Hoa Thần Y.
Rất được!
Hai chữ này đã đủ để chứng minh tất cả. Có thể khiến Diệp Lạc nói ra hai chữ
này cũng chỉ có đệ tử Vô Đạo Tông, những người khác đều không xứng để hắn
ta nói ra hai chữ này.
“Đại sư huynh, ta cũng hết cách rồi, năng lực của ta thiên về phụ trợ hoặc quấy
nhiễu nhiều hơn, phương diện công kích, ta đã cố gắng hết sức.”
Hoa Thần Y khẽ cười khổ, hắn ta cũng không có cách nào. Hắn ta cũng nhìn
thấy dưới tình huống mình toàn lực ứng phó, hóa thân từ kiếm khí của vị đại sư
huynh này đã dễ dàng tiếp được công kích toàn lực của hắn ta. Bản thể còn
không thèm ra tay…
“Tử khí của đệ vẫn rất khá, nhưng ta cảm thấy đệ không biết dùng tử khí.”
Diệp Lạc nói khẽ.
“Không biết dùng? Đại sư huynh, xin chỉ giáo.”
Hoa Thần Y mờ mịt nhìn thoáng qua Diệp Lạc.
“Tử khí của đệ quá rời rạc, nói như vậy đệ hiểu không? Giống như lúc nãy ta và
đệ so tài, tử khí của đệ rời rạc như vậy, đệ trông chờ một mảnh tử khí lớn bao
nhiêu đó có thể đè chết ta sap? Tử khí rất mạnh, nhưng đệ cũng phải ngưng tụ
lại một điểm mới được. Rời rạc quá mức, lực công kích gần như bằng không,
giống như một đống ngân châm yếu ớt không chịu nổi cùng với một bảo kiếm
sắc bén vô cùng vậy, đệ cảm thấy uy lực của cái nào to hơn?”
Diệp Lạc chỉ điểm Hoa Thần Y.
“Tất nhiên là… ngân châm.”
Hoa Thần Y không cần nghĩ ngợi đã nói.
“Vậy là được rồi, nhất định là bảo kiếm uy… hả? Sư đệ, đệ nói gì?”
Diệp Lạc đang nói bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn ta hoài nghi mình nghe lầm.
Không phải bảo kiếm mà là ngân châm hả?
Lục sư đệ này nghĩ thế nào vậy?
“Lục sư đệ, đệ xác định mình không nói nhầm chứ?”
Diệp Lạc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm lục sư đệ của mình.
“Khụ khụ, đại sư huynh, ta chỉ đùa một chút thôi, ta sẽ cân nhắc thật kỹ. Bàn về
lực công kích, tất nhiên là ngưng tụ vào một điểm mạnh hơn, chuyện này ta
cũng biết.”
Hoa Thần Y vội vàng nói một câu.