“Biết là tốt rồi, vậy hai người các ngươi hiện tại có biết tiếp theo phải làm gì
chưa?”
Diệp Lạc nhìn về phía Hoa Thần Y và Tô Hề.
“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”
Hoa Thần Y và Tô Hề nhìn nhau, đồng thanh nói.
“Biết là tốt rồi, đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nếu gặp phải nguy hiểm
thì có thể nhờ đồng môn giúp đỡ. Hai người các ngươi cũng thế, nếu đến lúc đó
gặp phải nguy nan, cho dù là sư huynh sư tỷ nào cũng có thể tìm xin giúp đỡ,
biết chưa?”
Diệp Lạc lại dặn dò một phen.
“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”
Hai người cũng vội vàng xác nhận lần nữa, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Nghe thấy thế, Diệp Lạc mới có chút yên tâm.
Sau đó nữa, ba người lại trò chuyện thêm một tí, sau đó Hoa Thần Y và Tô Hề
bèn chuẩn bị đi. Hai người một người đi về phía Y Cốc, một người đi về phía
Trung Châu, rất có dáng vẻ tự mình đi về phía tương lai. Diệp Lạc cũng một
đường tiễn hai người rời khỏi Thái Nhất Kiếm Tông.
Ở sơn môn của Thái Nhất Kiếm Tông, Diệp Lạc cứ vậy nhìn bóng lưng hai
người rời đi, trầm mặc không nói gì. Bên cạnh Diệp Lạc, một vị trưởng lão đi
tới.
“Tông chủ, hai vị đại nhân kia đã rời đi.”
Trưởng lão chắp tay nói.
“Ừm, ta biết, ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi, ngươi lui ra đi.”
Diệp Lạc nhẹ nhàng khoát tay, tùy ý nói.
“Vâng, tông chủ.”
Trưởng lão lập tức đáp một câu, sau đó ngoan ngoãn lui ra.
Thấy trưởng lão kia đã đi, Diệp Lạc âm thầm thở dài.
Nói thật, hắn ta không hề lo lắng cho Hoa Thần Y. Một Y Cốc mà thôi, theo
thực lực của Hoa Thần Y, muốn trấn áp rất đơn giản. Còn những mạng lưới
quan hệ của Y Cốc ư?
Mạng lưới quan hệ có cứng hơn cũng cứng bằng Vô Đạo Tông không?
Người hắn ta lo lắng là Tô Hề, vị ngũ sư muội có chút ngốc nghếch này. Bản
lĩnh cũng không tệ, nhưng muốn xây dựng Thánh Địa ở Trung Châu, đây là một
việc không đơn giản. Nước Trung Châu rất sâu, tuy rằng Diệp Lạc không sợ
những cũng không muốn đối địch với toàn bộ Trung Châu. Không ngờ rằng vị
ngũ sư muội này lại trực tiếp tới Trung Châu…
“Mà thôi, phái thêm người theo dõi đi.”
Diệp Lạc sâu kín thở dài, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể quay
người trở về Thái Nhất Kiếm Tông của mình.
…
Tu tiên không màng năm tháng, thoáng cái đã qua ngàn vạn năm. Trong nháy
mắt lại gần hai tháng trôi qua.
Bên ngoài Trung Châu, trong khách điếm Tiên Túy mới xây, lầu ba.
Sở Duyên ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm một ly trà, thảnh thơi nhàn hạ.
Hắn vừa thưởng thức trà vừa xuyên qua cửa sổ nhìn bức tượng của mình trong
khoảng sân rộng bên ngoài.
“Tên chưởng quầy này đúng là biết làm việc, kêu hắn xây khách điếm, hắn còn
xây một bức tượng cho ta, không tệ không tệ.”
Sở Duyên cảm thấy cực kỳ hài lòng. Nhưng hài lòng thì hài lòng, nếu sau này
người khác tới khách điếm này ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nhìn bức tượng của
hắn, hình như… hơi kỳ lạ?
Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Được rồi được rồi, xây cũng đã xây rồi, bây giờ cũng không thể hủy đi được.
Ngược lại là kiểm tra tông môn của hắn, tính thời gian cũng sắp tới rồi nhỉ?
Trong lòng Sở Duyên suy tính.
Hắn đoán sẽ trong vòng mấy ngày này. Sắp, cảnh giới sắp tới tay rồi.
Ngay lúc tâm trạng của Sở Duyên dần dần trở nên sung sướng, bên ngoài vang
lên tiếng gõ cửa.
“Tông chủ, tông chủ, ngài có ở đây không?”
Đó là giọng nói của chưởng quầy.
“Vào đi.”
Sở Duyên đè tất cả suy nghĩ trong đầu xuống, nhìn về phía cửa, mở miệng nói.
Cót két…
Cửa phòng bị đẩy vào.
Chỉ thấy chưởng quầy chậm rãi đi đến, trong tay cầm một tờ giấy.
“Tông chủ, đây là tin tức mới nhất bên phía bọn ta vừa thu thập được, ngài
muốn xem thử không? Để ta đọc cho ngài nghe nhé?”
Chưởng quầy nhẹ giọng nói.
“Ngươi đọc đi.”
Sở Duyên đặt chén trà xuống, vẻ mặt tùy ý nói.
“Vâng, tin tức lần này có hai cái lớn nhất, những tin tức nhỏ tổng cộng có bảy
mươi ba cái…”
Chưởng quầy đang chuẩn bị đọc từng cái, lão ta còn chưa đọc tin tức đã bị Sở
Duyên đột ngột ngắt lời.
“Trực tiếp đọc hai tin lớn nhất là được.”
Sở Duyên khoát tay áo, mở miệng nói.
Hắn không rảnh đi nghe nhiều tin tức như vậy.
“Chuyện này… Ừm ừm, vâng, tông chủ, vậy ta chỉ đọc hai cái lớn nhất. Hai cái
lớn nhất này, một cái là tin tức bên Trung Châu, một cái là tin tức liên quan tới
Y Cốc thần bí trong truyền thuyết…”
Chưởng quầy dừng một chút liền bắt đầu đọc.
…
Khách điếm Tiên Túy, lầu ba.
Giọng nói của chưởng quầy quanh quẩn trên lầu ba hơi vắng vẻ.
“Mười ngày trước, bên phía Trung Châu có một vị khách thần bí ghé thăm, vị
khách này vừa tới đã dấy lên chiến loạn, cuối cùng thống nhất tất cả hoàng triều
phàm tục, dùng phàm giới làm cơ sở thành lập nên Thánh Địa một phương.