“Bất ngờ là những thánh địa Trung Châu đều không có chút ý kiến nào về việc
này, nghe đồn vị khách thần bí này rất có thể là con riêng của tông chủ tông
môn ẩn thế nào đó! Còn lại là Y Cốc, nghe đồn nửa tháng trước Y Cốc bị kẻ thù
bên ngoài xâm phạm, phong bế cửa vào, đến nay vẫn chưa mở ra. Có người suy
đoán là đã bị kẻ thù bên ngoài xâm nhập, rất có thể hiện tại Y Cốc đã bị diệt, dù
sao cũng nửa tháng không có động tĩnh gì rồi. Tông chủ, đây chính là hai tin tức
lớn nhất…”
Chưởng quầy chậm rãi bẩm báo.
Sau khi đọc xong, lão ta mới bỏ tờ giấy trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía
Sở Duyên.
“Con riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu đang gây chuyện?”
Sở Duyên tấm tắc kêu kỳ lạ, bộ dạng quần chúng hóng hớt.
“Đúng vậy, tông chủ, nghe đồn rằng chính là như vậy. Nhưng suy đoán con
riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu là có căn cứ. Những Thánh Địa
Trung Châu này đối mặt với Thánh Địa mới xuất hiện lại không hề có ý định
phản kháng, rõ ràng bối cảnh của người thần bí này rất mạnh, tám chín phần
mười chính là con riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu!”
Chưởng quầy nói ra cái nhìn của mình, trong mắt lão ta cũng lóe ra ánh sáng.
Con riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu…
Dưa này rất ngon. Tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu người ta cũng có con
riêng, không biết tông chủ nhà mình có hay không…
Chưởng quầy thận trọng nhìn thoáng qua Sở Duyên. Sở Duyên cũng không chú
ý tới ánh mắt kỳ lạ của chưởng quầy. Hắn cũng đang cẩn thận thưởng thức quả
dưa này. Con riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu cũng điên cuồng
như vậy. Sao lại không thấy người của tông môn ẩn thế Đông Châu kia điên
cuồng như thế?
Nếu có ai đó của tông môn ẩn thế Trung Châu bước ra thì tốt, hắn có thể tìm
hiểu nguồn gốc, lần mò tới tổng bộ của tông môn ẩn thế Trung Châu, tiêu diệt
đối phương!
Đối với việc diệt tông môn ẩn thế Đông Châu, trở thành tông môn ẩn thế Đông
Châu “chính thức”, Sở Duyên vẫn chưa quên, vẫn xem nó trở thành chuyện
quan trọng hàng đầu. Chỉ có điều hắn mãi mà vẫn không có cơ hội. Sở Duyên
âm thầm thở dài.
“Đó là hai tin tức lớn nhất đúng không?”
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía chưởng quầy kia, lên tiếng hỏi một câu.
“Đúng vậy, nhưng mà tông chủ, còn những tin tức nhỏ khác nữa, ngài có muốn
xem không? Hay là để ta đọc cho mà nghe nhé?”
Chưởng quầy nhỏ giọng hỏi.
“Đưa cho ta xem một chút là được.”
Sở Duyên tùy ý nói một câu.
“Vâng, tông chủ.”
Chưởng quầy lập tức đưa tờ giấy trên tay cho Sở Duyên.
Sở Duyên nhận lấy, nhìn lướt qua.
Bên trên chỉ ghi vài tin tức không quan trọng. Thay vì nói là tin tức, chẳng bằng
nói là tin bát quái. Dù sao Sở Duyên cũng coi tới thích thú, ai lại ngại ít dưa
chứ?
Chờ đến khi Sở Duyên xem hết toàn bộ mới hài lòng bỏ tờ giấy xuống. Hắn vốn
định trả tờ giấy lại cho chưởng quầy, nhưng bất chợt nhìn thấy một tin tức bên
trên khiến hắn ngây ngẩn cả người. Sở Duyên cúi đầu nhìn tin tức đó. Tin tức
kia vừa rồi chưởng quầy đã đọc qua, đương nhiên đó là chuyện, bất ngờ là về
chuyện vị khách thần bí kia ghé thăm thành lập Thánh Địa. Thứ khiến Sở
Duyên chú ý là một hàng chữ ngắn mang tính suy đoán bên dưới. Dường như
đây là suy đoán của những người khác về tin đồn này.
Trong suy đoán này nói vị khách thần bí ghé thăm Trung Châu rất có thể không
phải con riêng của tông chủ tông môn ẩn thế Trung Châu gì mà là đệ tử của Vô
Đạo Tông Đông Châu, cũng chính là bối cảnh của Vô Đạo Tông vững vàng mới
khiến những thánh địa Trung Châu này ngầm đồng ý động tác của vị khách này.
Lúc Sở Duyên nhìn thấy tin tức này suýt chút nữa bật cười.
Cái gì cũng kéo Vô Đạo Tông của hắn vào vậy?
Đúng là hay thật, quả thật đệ tử Vô Đạo Tông của hắn rất mạnh, nhưng cũng
không mạnh tới mức này chứ. Thành lập Thánh Địa, là Thánh Địa đó. Theo
hiểu biết của Sở Duyên, Thánh Địa là chỗ đứng đầu một châu. Đúng là hắn thả
đệ tử ra ngoài, nhưng đệ tử của hắn căn bản không có khả năng thành lập Thánh
Địa. Nếu đệ tử của hắn có thể thành lập Thánh Địa, vậy tên của Sở mỗ hắn sẽ
viết ngược lại!
Đúng là một đám người bảo sao hay vậy.
Sở Duyên nhìn mấy suy đoán trên tờ giấy kia, lắc đầu cười cười, trả tờ giấy lại
cho chưởng quầy, sau đó đứng dậy rời khỏi. Hắn phải đi chuẩn bị nâng cao cảnh
giới, còn mấy ngày nữa là kiểm tra tông môn, bước đầu tiên trên con đường vô
địch của hắn sắp bước ra, hắn phải chuẩn bị cẩn thận một phát mới được.
Chưởng quầy nhận lấy tờ giấy, rất cung kính tiễn Sở Duyên rời khỏi.
Thấy Sở Duyên đã đi hẳn, chưởng quầy mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau
đó lão ta bèn phái người gọi con mình qua. Chỉ chốc lát sau, con trai của
chưởng quầy là Hứa Lỗi đã tới.