“Phụ thân, ngươi gọi ta tới làm gì?”
Trên tay Hứa Lỗi cầm trái cây, vừa đi vừa ăn, cà lơ phất phơ mà hỏi.
“Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết có ăn thôi…”
Chưởng quầy vừa nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Hứa Lỗi thì giận tới
mức lập tức tát tới một cái.
“Không phải, phụ thân ngươi làm gì vậy? Nóng nảy như thế làm gì?”
Hứa Lỗi vội vàng tránh đi, trừng to hai mắt, không hiểu lắm.
“Lão tử kêu ngươi thừa dịp ta không có ở đây thì tiếp cận tông chủ nhiều một
chút, ngươi đi đâu tiếp cận cho lão tử? Ngươi có biết có thể ở lại bên cạnh tông
chủ là cơ duyên lớn cỡ nào không? Không nói tông chủ thu người làm đồ đệ,
chỉ cần chỉ điểm ngươi một câu cũng là chuyện cực lợi cho cuộc đời rồi! Tên
hỗn tiểu tử này, vậy mà nước đổ đầu vịt!”
Chưởng quầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Chuyện này… chuyện này, ta cũng không có cách mà. Ở lại bên cạnh Sở tông
chủ ta cũng không ngồi vững nổi, đứng trò chuyện, không sợ tới tè ra quần là
không tệ rồi.”
Hứa Lỗi nhỏ giọng nói thầm.
Cũng không phải do Sở Duyên có uy áp gì, mà là tên tuổi của Sở Duyên khiến
Hứa Lỗi có áp lực tâm lý rất lớn, dẫn đến việc Hứa Lỗi ở trước mặt Sở Duyên
cả cái rắm cũng không dám thả, chớ nói chi là cầu chỉ điểm gì đó.
“Còn ngồi không vững cái gì, rõ ràng là ngươi lười biếng!”
Chưởng quầy làm bộ muốn đánh Hứa Lỗi, làm Hứa Lỗi sợ tới mức xoay người
một cái chạy tới đầu cầu thang, giống như chỉ cần thấy không ổn là bỏ chạy
ngay. Chưởng quầy cũng biết không tóm nổi hắn ta, chỉ có thể đứng tại chỗ, nổi
giận trừng Hứa Lỗi.
“Ta nói này phụ thân, ngươi đừng có cả ngày động tay động chân, ngươi có thể
học mẫu thân ta một chút không? Từ trước đến nay không bao giờ đánh ta, còn
âm thầm tốt với ta.”
Hứa Lỗi thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng tại chỗ nói.
“Hừ, ngươi cho rằng mẫu thân ngươi không đánh ngươi hả? Lúc ngươi còn
chưa nhớ được đã bị đánh mấy lần từ lâu rồi!”
Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.
“Không thể nào, từ khi ta chào đời đã có thể ghi nhớ, thiên phú tuyệt luân, mẫu
thân ta không có đánh ta!”
Hứa Lỗi đánh chết cũng không tin.
“Đúng vậy, sau khi ngươi chào đời thì không đánh ngươi.”
Chưởng quầy lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Lỗi, xoay người chuẩn bị thu dọn
đồ đạc rời khỏi.
Hứa Lỗi: “?”
Nghĩa là sao?
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ trong Vô Đạo Tông.
Mấy ngày thoáng cái đã trôi qua, hôm nay trên quảng trường của đại điện tông
chủ, ba người đệ tử còn lại trong tông tụ tập lại với nhau. Chỉ có điều ba người
đều không mở ra bất kỳ trạng thái nào, dùng trạng thái bình thường nhất đứng
đó. Trên mắt Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều đeo một mảnh vải, cho dù là ai
nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy là một người mù, không đủ đe dọa. Ngược lại là Tư
Nhạc bình thường không ít, mặc một bộ xiêm y màu đỏ nhạt, tóc xõa ngang vai,
thoạt nhìn rất dịu dàng.
Giờ phút này Tư Nhạc khẽ ngẩng đầu nhìn hai người đồng môn. Nàng vốn đang
bế quan lĩnh ngộ tất cả nhạc cụ trong thiên hạ, sau đó bị hai người đồng môn
này gọi tới, nàng cũng rất thắc mắc hai người đồng môn này gọi nàng ra là có
chuyện gì.
“Thất sư huynh, bát sư tỷ, xin hỏi hai vị có chuyện gì?”
Tư Nhạc nhẹ giọng hỏi.
“Sư muội, là thế này, ta và sư đệ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình đi cảm tạ
sư tôn một phen, cố ý đến hỏi thử sư muội có muốn đi cùng với bọn ta hay
không?”
Đồ Tuyết Hi tiến lên một bước, nhẹ giọng nói.
Nàng gọi Tư Nhạc là sư muội thật ra có chút kỳ lạ. Hai hồ yêu này cùng lắm chỉ
cao một mét năm, đặc biệt là Đồ Dạ Lân, còn chưa tới một mét năm. Tướng
mạo và chiều cao của hồ yêu bọn họ sẽ thay đổi theo tâm cảnh, chung quy tâm
cảnh của hai hồ yêu này còn quá non nớt, vì vậy bề ngoài trông vẫn rất trẻ con.
Mà Tư Nhạc là bộ dạng của người trưởng thành, vì vậy Đồ Tuyết Hi gọi Tư
Nhạc là sư muội khiến người ngoài cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Tạ ơn sư tôn? Sư tỷ, chẳng phải lúc trước đại sư huynh đã dặn chúng ta đừng
tùy tiện khoe khoang trước mặt sư tôn sao? Cho dù chúng ta lĩnh ngộ được điều
gì cũng đừng nói với sư tôn, phải lén lén lút lút… Ồ, theo lời của nhị sư huynh
là len lén phát triển, sau đó khiến sư tôn chấn động!”
Tư Nhạc hơi nhíu mày, nói một câu.
“Len lén phát triển, sau đó khiến sư tôn chấn động? Nhưng sư muội, ta cảm
thấy chúng ta đã phát triển rồi đúng không? Đây chính là lúc cho sư tôn một
chấn động!”
Đồ Tuyết Hi suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Nàng có chút sốt ruột. nàng không giống với Tư Nhạc, trên lưng nàng và Đồ Dạ
Lân đều mang theo đại thù ngày xưa. Bọn họ phải nhanh chóng đạt được sự
thừa nhận của sư tôn mới có thể xuống núi báo thù. Bọn họ tự tin theo thực lực
của bọn họ hôm nay đã có thể trấn áp hồ tộc ngày xưa.