Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 612

Nghĩ tới đây, sắc mặt Sở Duyên cứng đờ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng mờ

Tiểu Trí.

“Trạng thái vô địch này, hệ thống sẽ luôn cung cấp chứ?”

Sở Duyên thận trọng hỏi.

“Không xác định.”

Bóng mờ lặng lẽ nói.

Vừa dứt lời, nó đã trực tiếp tiêu tán, giống như sợ Sở Duyên tìm nó gây chuyện.

Sở Duyên: “…”

Thứ này mà ngươi cũng có thể nói không xác định hả?

Nếu ngày nào đó chương trình của ngươi lại chập mạch, hủy bỏ trạng thái vô

địch, chẳng phải ta sẽ xui xẻo ư?

“Không xác định” hay thật!

Quả nhiên!

Không thể trông cậy vào hệ thống!

Quả nhiên huyền học mới là vương đạo!

Tin hệ thống không bằng tin huyền học, huyền học mới có thể cứu vớt hắn…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đại điện tông chủ.

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân mơ mơ màng màng đi tới đây. Đến giờ hai người

bọn họ vẫn còn ngơ ngác. Bọn họ không hiểu sao sư tôn lại giận dữ như vậy.

Chẳng lẽ thật sự là vì bọn họ lớn mạnh lập tức đi tìm sư tôn, sư tôn cảm thấy

bọn họ bành trướng nên mới giận dữ như vậy sao?

Hai người bọn họ không hiểu, cũng rất mờ mịt. Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân

bước đi trên quảng trường đại điện tông chủ, hai người đều không mở miệng,

bầu không khí có chút trầm lặng. Hai người đi thẳng qua một ngã ba mới ngừng

lại.

“Tỷ tỷ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”

Đồ Dạ Lân ngẩng đầu nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình, có chút mơ hồ hỏi.

“Đến Giới Luật Điện, sư tôn bảo chúng ta đi, chúng ta nhất định phải đi. Đệ đệ,

rất xin lỗi, khiến đệ bị mắng chung với ta.”

Đồ Tuyết Hi áy náy nói.

“Tỷ tỷ, chuyện này ta cũng có trách nhiệm…”

Đồ Dạ Lân vội vàng lắc đầu.

Đồ Tuyết Hi há miệng định nói gì đó, nhưng nàng còn chưa nói thì cách đó

không xa có một giọng nói truyền đến, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai

người.

“Hửm? Sư tỷ sư huynh, không phải hai người bảo xuống núi tìm sư huynh ư?

Sao còn ở đây?”

Chỉ thấy Tư Nhạc từ bên kia đi tới, nhìn thấy Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân rõ

ràng có chút nghi hoặc.

“Sư muội…”

Đồ Tuyết Hi thấy Tư Nhạc cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như lúc ấy nghe

lời Tư Nhạc, có lẽ bọn họ đã không chọc sư tôn nổi giận như vậy. Giờ phút này

nhìn thấy Tư Nhạc, Đồ Tuyết Hi cũng không có tâm tư muốn giấu giếm, kể rõ

mọi chuyện cho Tư Nhạc. Sau khi Tư Nhạc nghe xong cũng hơi lấy làm kinh

hãi.

Thế mà vì vậy chọc giận sư tôn sao?

Quả nhiên, đại sư huynh và nhị sư huynh nói rất đúng. Phải len lén phát triển,

sau đó khiến sư tôn chấn động. Phương pháp trực tiếp nói cho sư tôn biết là

không thể làm!

Nàng ghi nhớ tin tức này, sau này nếu có sư đệ sư muội mới vào cửa phải kêu

những sư đệ sư muội đó nhớ kỹ.

“Sư tỷ, vậy bây giờ hai người định đi đâu?”

Tư Nhạc âm thầm ghi nhớ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ

Lân, hỏi thăm một câu.

“Đến Giới Luật Điện, sư tôn bảo bọn ta đi. Được rồi, sư muội, không nói nhiều

nữa, bọn ta đi trước đây.”

Đồ Tuyết Hi cười khổ một tiếng, nói.

Nói xong, nàng liền dẫn Đồ Dạ Lân rời khỏi. Tư Nhạc nhìn bóng lưng hai người

rời đi, rơi vào hoảng hốt.

“Len lén phát triển, sau đó khiến sư tôn chấn động… Vẫn là các sư huynh nói

đúng…”

Tư Nhạc nhỏ giọng nỉ non vài câu, trong mắt có vẻ chợt hiểu.

Nàng xoay người định trở về tẩm điện của mình. Nhưng nghĩ loại, quy tắc này

không thể coi thường, trước kia không biết thì thôi, bây giờ đã biết, sao có thể

lý giải qua loa như vậy?

Bây giờ nàng đang ở trong tông, nếu có đệ tử mới vào cửa, nàng có thể kịp thời

nhắc nhở đối phương, khiến đối phương biết rõ quy tắc này. Nhưng nếu sau này

nàng không có ở đây thì sao?

Quy tắc như vậy nhất định phải ghi lại vào sách vở mới có thể khiến người ta

yên tâm.

Nghĩ tới đây, Tư Nhạc quyết đoán đi về phía điện Truyền Pháp. Nàng muốn lưu

lại quy tắc này để đảm bảo người tới sau có thể biết rõ. Len lén phát triển, sau

đó khiến sư tôn chấn động!



Cùng lúc đó, ngoài sơn môn.

Sở Duyên chỉ còn lại linh hồn rất tùy ý bay lơ lửng trên không trung. Giờ phút

này hắn thật sự có thể tùy ý bay lượn, căn bản không liên quan đến trạng thái vô

địch, đơn thuần là linh hồn có thể tùy ý bay lượn. Chỉ có điều Sở Duyên vẫn

chưa quen với trạng thái linh hồn này lắm. Cảm giác nhẹ bẫng và rét lạnh này

khiến hắn không thể nào chấp nhận được, so ra thì có được cơ thể vẫn tốt hơn.

Thế nhưng Sở Duyên cực kỳ có lòng tin về việc có lại cơ thể. Bây giờ hắn là

cảnh giới Địa Chi, cách cảnh giới Phàm Nhân chỉ còn cảnh giới Tế Bào và cảnh

giới Phôi Thai mà thôi. Dựa theo quy tắc hiện tại của hệ thống, chỉ cần dạy phế

ba đệ tử là được rồi, chuyện này rất đơn giản.

“Cũng nên bắt tay vào chuẩn bị tìm đệ tử mới cho tốt.”

Sở Duyên nghĩ đến vấn đề này, không khỏi rơi vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment