Lần này hắn tuyệt đối sẽ không dùng hệ thống nữa. Hệ thống này không đáng
tin chút nào. Mẹ nó, rõ ràng đã nói chắc chắn sẽ phế, kết quả lại nói với hắn là
xuất hiện yếu tố bất khả kháng. Ngươi nói yếu tố bất khả kháng thì là yếu tố bất
khả kháng, nhưng hệ thống này lại đổ oan cho cái miệng của hắn, đúng là quá
đáng má.
Sở Duyên lẳng lặng móc ống thẻ từ trong túi trữ vật ra. So với hệ thống, bây giờ
hắn tin cái ống thẻ này hơn. Hắn nhớ rõ lúc trước khi hắn hỏi cái ống thẻ này,
quẻ của ống thẻ này đã nói với hắn đệ tử của hắn sẽ thành tài, là tự hắn không
tin mà thôi. Bây giờ Sở Duyên thật sự tin, hơn nữa hắn còn định sau này tìm đệ
tử sẽ lấy ống thẻ làm chủ, hệ thống dò xét làm phụ để đảm bảo hai lớp. Hắn
không tin có ống thẻ cộng thêm hệ thống, hắn còn có thể không tìm ra đệ tử có
thể dạy phế.
Sở Duyên cầm ống thẻ, đang định cầu quẻ thì đột nhiên như cảm giác được điều
gì, ánh mắt dừng lại trên con đường bên ngoài núi Thiên Vụ. Hắn cảm thấy có
người đang đi tới.
Nói thật, chính bản thân Sở Duyên cũng không biết hắn cảm giác được có người
đang đi tới thế nào. Dường như từ khi hắn biến thành thể linh hồn thì có thể cảm
giác được những thứ này. Cụ thể thì chính Sở Duyên cũng không rõ lắm, nhưng
Sở Duyên biết có người đang đi tới, hắn cũng sẽ không chủ quan, lập tức điều
động điểm sáng màu vàng óng quanh người, mở trạng thái vô địch triệt để.
Vốn Sở Duyên muốn thận trọng một chút, bây giờ dường như linh hồn của hắn
vô cùng yếu ớt, nếu không có trạng thái vô địch rất dễ xong đời. Chẳng qua sau
khi hắn điều động điểm sáng màu vàng óng quanh người, một cảnh tượng rất
thần kỳ đã xuất hiện. Điểm sáng màu vàng óng quanh người Sở Duyên đột
nhiên dung nhập vào thể linh hồn của hắn. Ngay sau đó, trên người của Sở
Duyên bùng lên ánh sáng vàng kim chói mắt. Từ xa nhìn lại, Sở Duyên như hóa
thành người bằng vàng, từng cử chỉ đều mang theo đại thế của thiên địa.
“Hửm? Trạng thái vô địch còn có thể dung hợp với linh hồn sao?”
Sở Duyên cúi đầu nhìn hai tay mình, cả người đều ngơ ngác.
Không ngờ rằng sau khi biến thành linh hồn, sử dụng trạng thái vô địch lại có
thể dung hợp với trạng thái vô địch.
Sở Duyên vừa định kiểm tra một chút sau khi dung hợp sẽ xảy ra chuyện gì,
đúng lúc này trên con đường bên dưới sơn môn, một giọng nói từ bên dưới
truyền lên.
“Sở đạo hữu có ở đó không?”
Bên dưới, Bạch Trạch dẫn theo Ninh Phàm đi tới, trên tay Ninh Phàm còn cầm
một cái đĩa lớn không biết đựng thứ gì.
“Sở đạo hữu mau tới đây, đồ đệ nhà ta nghe nói sắp tới giao thừa của phàm trần
nên làm một chậu sủi cảo lớn, để cho chúng ta cũng trải nghiệm thử ngày lễ của
phàm trần, ngươi mau tới đây thưởng thức đi.”
Bạch Trạch vừa đi lên vừa mở miệng nói, trong giọng nói của lão ta tràn đầy
kiêu ngạo.
Xem đi, đệ tử nhà ta cũng biết thương sư tôn, cũng biết hiếu kính sư tôn, đệ tử
của Sở đạo hữu ngươi có từng làm như vậy chưa.
Rõ ràng lão ta tới để khoe đệ tử. Chỉ có điều sau khi Bạch Trạch tới nơi, nhìn
thấy Sở Duyên toàn thân lập lòe ánh sáng vàng thì ngây ngẩn cả người, mùi
ghen tị nồng nặc lập tức bốc lên đầu.
Sở đạo hữu lại hợp tác với thiên đạo sâu sắc hơn rồi sao?
Tại sao đến giờ ta vẫn không hề có cảm giác hợp tác với thiên đạo gì vậy?
Bạch Trạch ghen tị.
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn.
Vào đêm, Sở Duyên nhìn một chậu sủi cảo lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư.
Linh hồn thể không ăn được đồ, ngay cả mùi hương đều không thể ngửi được,
điều này khiến Sở Duyên vô cùng buồn rầu.
Còn bên cạnh hắn, Ninh Phàm ngồi ở đó, đang ăn rất nhiều.
Bạch Trạch thì ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ
trong nháy mắt luôn mang theo đau khổ và ghen tị tán không đi.
Bạch Trạch như vậy đâu gọi là khổ, đó gọi là chua xót.
Một đệ tử của lão ta còn chưa dạy thành công, nhìn Sở đạo hữu người ta xem,
đều đã hợp tác với Thiên Địa tới mức độ này.
Vậy mà lực lượng Thánh Địa đã tương dung với cơ thể.
Hâm mộ quá mà.
Nhìn lại lão ta một chút.
Thiên Địa ngay cả một chút ngon ngọt cũng không cho lão ta.
Lão ta khổ quá mà.
Bạch Trạch hít sâu một hơi.
Có khả năng là vì, đệ tử của lão ta còn chưa tính thành tài?
Không bằng, lão ta lại đi tìm đệ tử mới tiếp.
Dựa vào Ninh Phàm này, Bạch Trạch cảm thấy…
Có khả năng cả đời lão ta khó mà được Thiên Địa ưu ái.
Cả đời cũng không có khả năng có thể “hợp tác” với Thiên Địa.
Nghĩ tới đây, Bạch Trạch đứng dậy, dự định tạm biệt với Sở Duyên.
“Sở đạo hữu.”
Bạch Trạch nhìn Sở Duyên, nhẹ giọng nói một câu.
“Hả? Sao thế?”
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trạch, mở miệng hỏi.
“Sao đạo hữu không ăn sủi cảo?”
Bạch Trạch thấy Sở Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm sủi cảo, không có ý muốn
ăn, không khỏi tò mò hỏi một câu.