Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 616

Từ Ngự ngẩn người, vỗ đầu, mở miệng nói.

“Cảnh giới Luyện Khí 933 lần sao?”

Ninh Phàm hít sâu một hơi, trong mắt hắn ta tràn ngập hoài nghi.

Hắn ta hoài nghi đứa bé này coi hắn ta như tên ngốc, nhưng hắn ta không có

chứng cứ.

Nhưng mà không có chứng cứ thì không có chứng cứ.

Hắn ta vẫn muốn ra tay vạch trần đứa con nít này.

Còn nhỏ tuổi không chăm chỉ học tập, vậy mà học nói dối.

Vậy trưởng thành sẽ như thế nào?

Hắn ta nhất định phải giúp Vô Đạo Tông, giáo dục đứa con nít này một trận.

“Ngươi thực sự là cảnh giới Luyện Khí 933 lần sao? Bây giờ ta mới là cảnh giới

Luyện Khí hậu kỳ, không biết nên đột phá thế nào, không biết ngươi có thể chỉ

điểm một chút được không?”

Ninh Phàm vô cùng nghiêm túc nói.

“Chỉ điểm cái gì?”

Từ Ngự ngẩng đầu, nhìn Ninh Phàm, hỏi một câu.

“Đúng vậy, hai ta so tài một trận, nói như vậy ngươi hiểu rõ chưa?”

Ninh Phàm giải thích như thế.

“Ồ ồ, được thôi.”

Từ Ngự gật đầu đồng ý, sau đó…

Sau đó không có sau đó nữa…



Qua một chén trà nhỏ, ba thanh đao của Ninh Phàm cắm trên đất, mình thì lại

càng quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, gương mặt tái nhợt, rõ ràng là bị đánh bại.

Trái lại Từ Ngự ở đối diện, nâng bàn tay non nớt lên, có chút sững sờ.

“Thúc thúc thực cùi bắp, ta mới đánh một cái, ngươi đã thua.”

Từ Ngự nói ra lời nói thật.

“Ta…”

Thiếu chút nữa Ninh Phàm không nhịn được hộc máu.

Sao hắn ta lại cùi bắp.

Rõ ràng là đứa bé này quá yêu nghiệt…

Ánh mắt Ninh Phàm trở nên vô cùng u oán.

Hắn ta xem như đã nhìn ra, đứa bé này chắc chắn là cảnh giới Kim Đan!

Không tồn tại cái gì mà cảnh giới Luyện Khí 933 lần.

Cảnh giới Luyện Khí 933 lần cái gì, chắc chắn là nói cho qua với hắn ta.

Hắn ta đánh một lát, sau đó bị đứa bé này xua tay, bốp chít một lúc, thiếu chút

nữa hắn ta bị đánh chết.

Thực lực khủng bố như vậy, đương nhiên là cảnh giới Kim Đan.

Nếu không phải, vậy hắn ta có thể khiến sư tôn hắn ta Bạch Trạch đứng chổng

ngược tiêu chảy!

Nhưng mà…

Đứa bé trước mặt đều đã là cảnh giới Kim Đan…

So sánh ra, hắn ta lớn như vậy, hình như sống uổng phí.

Hơn nữa, vậy mà một đứa bé của Vô Đạo Tông đều đã khủng bố như thế…

“Xin hỏi, ngươi là gì của sư bá tông chủ ta? Là đệ tử sao?”

Ninh Phàm cố gắng đứng dậy, nhìn về phía Từ Ngự hỏi.

“Hả? Không phải, ta là tùy… Tùy thi của tông chủ đại nhân, đúng vậy, tùy thi!”

Từ Ngự vội vàng trả lời.

Ninh Phàm: “?”

Tùy thi là gì?

Là hắn ta tu hành quá ngắn, chưa từng nghe qua sao?



Cùng lúc đó, bên kia, chỗ sơn môn.

Sở Duyên giơ ống thẻ lên, đang xin quẻ, bắt đầu làm bố cục cho kiểm tra đo

lường tông môn lần tiếp.

Còn chuyện ba đệ tử Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân Tư Nhạc đâm sau lưng Sở Duyên,

hắn đã không có tinh lực đi quản.

Dự định sau khi đi về có cơ hội sẽ lại trừng phạt.

Chuyện quan trọng trước mắt vẫn là phải tìm đệ tử mới, còn là loại có thể dạy

thành phế vật.

Cho nên Sở Duyên bắt đầu xin quẻ.

Sở Duyên nắm ống thẻ, miêu tả đại khái mình muốn cầu gì.

Ý đại khái chính là ở chỗ nào có loại đệ tử nhất định sẽ thành phế vật, cho dù

dạy thế nào cũng không thể thành tài.

Sau khi hắn hỏi xong, thì quay mặt về phía vòm trời, lắc ống thẻ.

Ngay sau đó…



Núi Thiên Vụ, ở chỗ sơn môn, Sở Duyên hỏi xong, thì lắc ống thẻ trên tay hắn.

Rầm…

Hắn lắc như vậy, cả ống thẻ giống như bùng nổ.

Toàn bộ quẻ trong ống thẻ đều bay ra, rơi bùm bùm xuống đất.

Cảnh tượng này lập tức khiến Sở Duyên sửng sốt.

Đây là tình huống gì thế?

Toàn bộ thẻ đều rơi xuống đất ư?

Đây là không hỏi ra sao?

Hay là nói, nhiều lắm, cho nên thẻ đều rơi ra.

Vẻ mặt Sở Duyên ngơ ngác nhìn những quẻ này.

Hắn hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, nhặt một thẻ lên xem.

Chỉ thấy phía trên viết một đoạn văn.

“Bên ngoài tây nam, trong Thục Quẫn, xương khô trong mồ…”

Bên cạnh tây nam, có một nơi tên là Thục Quẫn, bên trong có người có thể dạy

thành phế vật sao?

Sở Duyên nhìn thấy cái thẻ này xong, không biết vì sao, trong đầu nhanh chóng

hiện lên tin tức này.

Hắn nhìn sơ qua, rồi cất quẻ này đi.

Hắn lại nhìn những cái quẻ khác ở trên mặt đất.

Quả nhiên, hắn vừa nhìn, lập tức có phát hiện.

Mỗi cái quẻ trên đất đều có văn tự.

Ống thẻ này không bị lỗi…

Mà là ống thẻ này cảm thấy có thể dạy được nhiều đệ tử thành phế vật lắm.

Lần này vui rồi, phải chọn cả đám mới được.

Sở Duyên rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhặt lên từng cái, vừa nhặt hắn vừa

đọc nội dung trên quẻ.

“Ở Trung Châu, thành Trung Thành, bệnh tật trời sinh…”

“Khu vực Vạn Châu, linh khí bài xích cơ thể…”

“Châu phía tây, đầu trâu mình người…”

“Châu phía đông, giống như mơ mà không phải mơ…”
Bình Luận (0)
Comment