Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 617

Sở Duyên nhìn hoa cả mắt, mãi đến khi Sở Duyên cất hết quẻ đi, đều chưa lấy

lại tinh thần, lần này hắn thực sự không biết nên chọn thế nào.

Nhiều quẻ như thế…

Dựa theo ý của ống thẻ này, văn tự trên những quẻ này, tất cả đều có thể dạy

phế sao?

Vậy hắn nên lựa chọn như thế nào?

Nếu không đi xem cả đám, lại kết hợp với kiểm tra đo lường của hệ thống, đến

lúc đó nhìn xem nên nhận mấy đứa?

Khả thi!

Trong mắt Sở Duyên hiện lên tinh quang, gật đầu.

Hắn đứng dậy muốn bay lên trời.

Nhưng khi sắp bay lên, thì bất chợt sửng sốt một lát, lại dừng lại.

Không đúng!

Lần này chỗ hắn cần phải đi, chỉ sợ hơi nhiều…

Quẻ này còn nhiều như thế.

Có lẽ hắn cần bay khắp thiên hạ.

Tự mình bay, như vậy rất mệt?

Không bằng gọi sức đôi bàn chân?

Nhắc tới hai chữ này, trong đầu Sở Duyên lập tức nhớ tới một cái tên.

Ngao Ngự!

Vừa nghĩ tới đây, lúc này Sở Duyên bay lên trời.

Hắn ngẩng đầu nhìn bên trong tông môn, một nghi ngờ xuất hiện trong đầu.

Hắn làm thế nào mới thông báo được cho Ngao Ngự.

Hiện giờ hắn hoàn toàn không thể vào được tông môn, một khi vào tông môn,

hắn sợ cái mạng nhỏ này của hắn khó giữ được.

Nên thông báo cho Ngao Ngự kiểu gì đây?

Không bằng thử xem, dùng trạng thái vô địch thêm vào trong giọng nói?

Sở Duyên nghĩ thế, môi khẽ mở.

“Ngao Ngự, nhanh tới gặp bổn tọa.”

Sở Duyên mở miệng nói một câu.

Hắn thử dùng trạng thái vô địch thêm vào trong giọng nói của hắn.

Lần này hắn vô cùng cẩn thận, khống chế trạng thái vô địch tới mức thấp nhất,

tránh miệng phun ra vòng sáng.

Sở Duyên thêm trạng thái vô địch vào trong giọng nói xong, ngay sau đó, chỉ

thấy giọng nói của hắn như thực chất hóa, biến thành từng sóng âm kim sắc,

khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Chỉ trong nháy mắt, không chỉ Ngao Ngự ở trong tông môn nghe thấy, cả đại

lục Thần Hành, vô số bế quan giả, trầm thụy giả nhao nhao giật mình tỉnh lại.



Đông Châu, Thái Nhất Kiếm Tông.

Diệp Lạc đang bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá một bước cuối cùng cũng giật

mình tỉnh lại từ trong ngồi thiền.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Vô Đạo Tông, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Nói thật, đối với chiến lực của sư tôn nhà mình, hắn ta vẫn biết rõ.

Sư tôn nhà hắn ta rất mạnh, mạnh tới mức bọn họ trông không thấy bóng dáng.

Nhưng hắn ta không ngờ tới, vậy mà sư tôn nhà hắn ta lại mạnh tới mức độ này.

Một câu này, chỉ sợ đã truyền khắp đại lục Thần Hành.

Sư tôn đây là báo tin với Ngao Ngự sao?

Ngao Ngự xuất môn, sư tôn chẳng muốn tự mình đi gọi, cho nên dứt khoát lấy

phương thức này truyền lời?

Đây là sư tôn sao?

Nhưng mà một lời truyền thiên hạ, thực lực này…

Diệp Lạc cảm thấy, cho dù hắn ta đột phá tới cảnh giới Đại Thừa, cũng căn bản

không thể làm được.



Vân Châu, Thương Châu, Cổ Châu, Trung Châu đều có người vì câu này, cảm

khái Sở Duyên thật mạnh.

Nhất là bên phía Tây Châu.

Vốn có mấy đại yêu khôi phục, sau khi biết được sự tồn tại của Vô Đạo Tông,

đang liên hợp với tất cả cao tầng của yêu tộc, dự định áp chế Vô Đạo Tông một

chút.

Vẫn luôn không tin Vô Đạo Tông thực sự có thể mạnh như thế.

Đại yêu khôi phục không biết, nhưng đám cấp cao của yêu tộc thì biết.

Sau khi biết những đại yêu này muốn nhằm vào Vô Đạo Tông, cả đám sợ tới

mức muốn chết.

Thiếu chút nữa không nhịn được nhường vị trí của mình.

Bảo bọn họ nhằm vào Vô Đạo Tông, đây không phải là tự tìm đường chết ư.

Sau chuyện này, đối với những cấp cao của yêu tộc này, đám đại yêu lập tức trở

nên tràn ngập khinh thường.

“Đám tiểu yêu các ngươi, đúng là càng ngày càng nhát chết, nhớ tới ngày đó,

đám lão tổ có phong thái cỡ nào? Thống lĩnh yêu tộc huyết chiến với nhân tộc,

ra sức đánh nhân tộc, đánh cho nhân tộc kêu sợ hãi.”

“Các ngươi biết vì sao biên giới Tây Châu có vùng sát cổng thành không? Đó là

năm đó đám lão tổ ra sức đánh nhân tộc, nhân tộc sợ hãi mới phải xây dựng như

vậy!”

Đám đại yêu nhao nhao khoác lác.

Mãi đến khi…

Mãi đến khi một giọng nói truyền tới.

Đám yêu vương đều bị dọa sợ, cả đám đều nhìn về phía Đông Châu.

Đây không phải là giọng của vị kia ư…

Một câu của vị kia có thể truyền tới Tây Châu sao?

Gọi Ngao Ngự à?

Ngao Ngự không phải là tên tiểu tử long tộc đấy sao…

Vị kia là gọi Ngao Ngự, sau đó truyền âm tới?

Vị kia…

Rất khủng bố.

Đám đại yêu bị giọng nói này ngắt lời.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, một yêu vương trong đó nhìn về phía đám yêu

vương.

“Giọng nói này… Là chuyện gì xảy ra thế?”

Đại yêu kia nuốt nước bọt, hỏi.

“Là giọng vị nào thế?”

Một yêu vương cẩn thận nói.

“Là vị mà các ngươi nói Vô Đạo Tông Sở…”

Vị đại yêu kia vừa định nói ra tên Sở Duyên, một yêu vương vội vàng kéo đại

yêu, phòng ngừa đối phương nói ra miệng.
Bình Luận (0)
Comment