“Nhìn thấy được, ánh mắt của vị kia giống như cảnh cáo chúng ta, quả nhiên vị
kia vẫn còn trách tội chúng ta, chẳng qua đại nhân có đại lượng, không ra tay
với chúng ta mà thôi.”
“Phù, lão Bạch, ngươi không phúc hậu gì, không phải nói vị kia sẽ không so đo
sao? Vậy lần này tính là gì…”
Tứ đại mãnh thú đều nhao nhao thở ra một hơi, liên tục mở miệng.
Bạch Trạch đứng ở phía trước cũng mờ mịt.
Vừa rồi Sở đạo hữu trừng mắt với bốn con hàng kia sao? Đang cảnh cáo bốn
con hàng này à? Sao lão ta không cảm nhận được?
Hơn nữa lão ta thân là Bạch Trạch, có thể cảm nhận được một số cảm xúc.
Rõ ràng là vừa rồi Sở đạo hữu không có bất cứ tức giận và sát ý gì, bốn con
hàng này chắc chắn không phải đang tự mình hù mình đấy chứ?
Có lẽ đối với chuyện lúc trước bốn con hàng này mạo phạm, Sở đạo hữu vẫn
luôn không ghi nhớ.
Dù sao tất cả mọi người là người thời đại cũ, không cần thiết vì chuyện này mà
kết ân oán.
Bạch Trạch vừa định giải thích thay Sở Duyên, nhưng lão ta cúi đầu nhìn
thoáng qua bồn tía tô trong tay mình, trong lòng nhất thời có ý nghĩ.
Không bằng…
Lừa gạt bốn con hàng này ở lại Hướng Đạo Tông, giúp lão ta chiếu cố bồn tía tô
này.
Khả thi.
Nghĩ tới đây, Bạch Trạch mở miệng.
“Bốn các ngươi…”
“E rằng đụng vào lúc tâm trạng của Sở đạo hữu không vui, còn trêu chọc Sở đạo
hữu, có lẽ vì như vậy, Sở đạo hữu mới ghi nhớ các ngươi.”
“Thực ra cũng không có gì đáng ngại,Sở đạo hữu không có sát tâm lớn như thế,
có lẽ sẽ không thực sự ra tay với các ngươi, cùng lắm chỉ trấn áp các ngươi
mười vạn năm trăm vạn năm mà thôi.”
Bạch Trạch chậm rãi nói.
Lão ta nhàn nhã nói, nhưng những lời nói ra bị tứ đại mãnh thú nghe thấy, sắc
mặt đã thay đổi.
Bọn họ mới khôi phục không lâu, ngay cả thời đại mới này còn chưa xem xét
cẩn thận đã bị trấn áp mười vạn năm trăm vạn năm.
Người nào muốn…
Bọn họ tình nguyện chết đi, cũng không muốn bị trấn áp…
…
Trong khu vực Đông Châu, trên quảng trường Hướng Đạo Tông.
Bị Bạch Trạch đe dọa tứ đại mãnh thú không thể nhịn nổi nữa, xin Bạch Trạch
giúp đỡ, hỏi một số biện pháp để giải quyết.
Lúc này Bạch Trạch vui vẻ, giao cây tía tô cho tứ đại mãnh thú, bảo tứ đại mãnh
thú ở lại trong tông chiếu cố cây tía tô này thật tốt.
“Các ngươi nhớ kỹ, cây tía tô này là đệ tử của Sở đạo hữu trong tương lai, đệ tử
của Sở đạo hữu đều là Thiên Kiêu, nếu các ngươi chiếu cố cây tía tô này, ân oán
giữa các ngươi và Sở đạo hữu chắc chắn sẽ xóa bỏ.”
“Nhớ lấy! Phải chiếu cố cây tía tô này thật tốt! Hiểu chưa?”
“Haizz, cây tía tô này, ta vốn tự mình chiếu cố, như vậy Sở đạo hữu coi như nợ
ta một ân tình, bây giờ xem ra, chỉ có thể cho các ngươi.”
Bạch Trạch vừa giao bồn tía tô cho tứ đại mãnh thú, vừa than thở nói.
Giống như về chuyện này, lão ta thiệt lớn.
Bên kia tứ đại mãnh thú xem nhẹ “Bạch Trạch chịu thiệt”, trong tai chỉ có một
câu.
Chiếu cố cây tía tô này thật tốt, ân oán giữa bọn họ và Sở Duyên sẽ được xóa
bỏ.
Thao Thiết vội vàng muốn nhận cây tía tô kia, nhưng tay còn chưa đụng vào
cây tía tô, đã bị ba đại mãnh thú khác đánh quỳ trên đất.
“Biến, tên quê mùa nhà ngươi, không sợ thương tổn cây tía tô à, còn cả ngươi
nữa, Đào Ngột, tay còn chưa rửa, đụng chạm vào cái gì, Cùng Kỳ, bộ dạng
ngươi khó coi như vậy tới gần làm gì, không sợ dọa cây tía tô này ư, đều đi
xuống, để ta tới.”
Hỗn Độn quát ba người khác.
Đào Ngột và Cùng Kỳ nghe lý do của Hỗn Độn, ngẩn người, trong lúc này
không kịp phản ứng.
Đợi bọn họ kịp phản ứng xong, muốn đi lấy cây tía tô, thì phát hiện cây tía tô đã
sớm ở trên tay Hỗn Độn.
Chuyện này khiến hai người tức giận tới mức thiếu chút nữa hiển hóa pháp
tướng.
Nhưng ở trước mặt cây tía tô này, bọn họ không dám tức giận, sợ mặt trái cảm
xúc bị cây tía tô hút vào, ảnh hưởng tới sự phát dục của cây tía tô.
Kết quả là, bọn họ chỉ có thể lựa chọn nhịn xuống.
Ngay cả Thao Thiết cũng nghĩ tới điểm này, cho dù bị đánh gục, sau khi đứng
dậy cũng chỉ có thể nhịn xuống tức giận, quay mặt về phía bồn tía tô, nở nụ
cười.
“Đa tạ Bạch đạo hữu tương trợ, có thể giao cây tía tô này cho bọn ta chiếu cố,
hóa giải ân oán giữa bọn ta và vị kia, đây là chút tâm ý của ta, coi như bù lại
cho đạo hữu, mong đạo hữu nhận lấy.”
Một tay của Hỗn Độn nâng bồn tía tô, một tay lấy lệnh bài tỏa ra từng trận uy
thế, đưa cho Bạch Trạch.
Rõ ràng, lệnh bài kia là một bảo vật.
“Thứ này…”
Bạch Trạch nhìn lệnh bài trước mặt, kinh ngạc một lát, hoàn toàn không ngờ
Hỗn Độn sẽ đưa cho lão ta bảo vật.
[Chưa xong còn tiếp.]