Điều này cũng khiến Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn cũng không tùy tiện
đặt câu hỏi.
Nếu Bạch Trạch không nói, vậy có lẽ chỉ là một số trưởng lão cường đại mà
thôi.
Sở Duyên cũng không để ý, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trạch.
“Bạch đạo hữu, đã lâu không gặp, hi vọng ngươi vẫn khỏe kể từ khi chúng ta
chia tay.”
Sở Duyên nở nụ cười, nói.
“Đương nhiên là không sao, trái lại tư thái này của Sở đạo hữu, khiến ta rất hâm
mộ.”
Bạch Trạch nhìn Sở Duyên cả người tỏa ra kim quang, mỗi hành động việc làm
đều mang theo Thiên Địa chi khí, cảm thấy vô cùng hâm mộ, cùng với… Chua
xót.
“Hâm mộ sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, còn có người hâm mộ người không có cơ thể sao?
Không đúng.
Bạch Trạch này là cảnh giới Luyện Khí cặn bã.
Hâm mộ hắn khi giơ tay nhấc chân lộ ra lực lượng vô địch.
Chuyện này cũng rất bình thường.
“Bạch đạo hữu không cần hâm mộ, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ đạt tới mức
này.”
Sở Duyên cố gắng nói.
Coi như là cho Bạch Trạch một mục tiêu, sớm ngày đạt tới trạng thái vô địch
giống như hắn.
Tuy hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng cái bánh này vẫn phải vẽ ra.
Sở Duyên chỉ vẽ cái bánh ra mà thôi, nhưng Bạch Trạch nghe xong, thì không
cảm thấy như vậy.
Bạch Trạch đã nghe ra, Sở Duyên đang cổ vũ lão ta.
Nhưng lão ta cảm thấy, Sở Duyên đang cổ vũ lão ta sớm ngày “hợp tác” với
Thiên Địa.
“Sẽ, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đạt tới mức này, đa tạ Sở đạo hữu cổ vũ.”
Bạch Trạch vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Sau khi lão ta nói xong câu này, lại tò mò chuyện Sở Duyên tới tìm lão ta,
không khỏi mở miệng hỏi.
“Sở đạo hữu, còn chưa hỏi lần này ngươi tới, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bạch Trạch mở miệng hỏi một câu.
“Bạch đạo hữu, lần này bổn tọa tới, đúng là có chuyện muốn Bạch đạo hữu
giúp, bổn tọa muốn Bạch đạo hữu giúp chiếu cố cây tía tô này.”
Sở Duyên đưa bồn tía tô tới.
“Tía tô này sao?”
Bạch Trạch có chút mơ hồ nhìn bồn tía tô này, không biết nên nói gì mới tốt.
Với nhãn lực của lão ta, đương nhiên cũng nhìn ra được, bồn tía tô này đã sinh
ra một chút linh trí.
Mà phía trên giống như sống nhờ một chút khí tức từ thời Thượng Cổ.
Trừ chuyện đó ra, trái lại không còn gì khác.
“Cây tía tô này là đệ tử của bổn tọa, chẳng qua còn chưa hóa hình, bổn tọa định
mời Bạch đạo hữu giúp quan tâm một chút, Bạch đạo hữu ngươi cảm thấy thế
nào?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.
“Để ta giúp chiếu cố ư?”
Bạch Trạch sửng sốt một lát.
“Đúng vậy, Bạch đạo hữu, ngươi giúp chiếu cố một chút, hằng ngày tưới nước
là được.”
Sở Duyên gật đầu nói.
Hắn không đợi Bạch Trạch nói gì, đã đưa cây tía tô cho Bạch Trạch.
“Được rồi, Bạch đạo hữu, bổn tọa còn có chút việc, không có nhiều thời gian ở
đây, ngươi sẽ không từ chối chút việc nhỏ này đúng không?”
Sở Duyên mỉm cười nói.
“Chuyện này… Thôi được, Sở đạo hữu, việc này ta đồng ý, cây tía tô này ta sẽ
chăm sóc cẩn thận.”
Bạch Trạch đồng ý.
Cúi đầu nhìn bốn tía tô trên tay mình, chuyện này không phải lão ta không chịu
đồng ý.
Chỉ là lão ta sợ nếu đến lúc đó lão ta không nhịn được mở ra hạn chế, Thiên Địa
bắt đầu trừng phạt lão ta, dư âm không cẩn thận phá hủy cây tía tô này.
Dù sao cây tía tô này cũng là đệ tử của Sở Duyên.
Nếu đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện như vậy, vậy thì không dễ ăn nói.
Cho nên Bạch Trạch muốn từ chối.
Nhưng nghĩ tới Sở Duyên giúp lão ta nhiều như vậy, lão ta ngay cả chuyện này
đều muốn từ chối, vậy thì hết nói nổi.
Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
“Vậy Bạch đạo hữu, cây tía tô này giao cho ngươi, bổn tọa đi trước đây.”
Sở Duyên xoay người muốn rời đi.
Trước khi đi, Sở Duyên nhìn thoáng qua tứ đại mãnh thú, im lặng nhớ kỹ bộ
dạng bốn người này.
Hắn không có tâm tư khác, chỉ cảm thấy bốn người này là trưởng lão của
Hướng Đạo Tông, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Vẫn nên nhớ kỹ bộ dạng thì hơn, tránh cho sau này gặp được, người khác gọi
ngươi, ngươi ngay cả đối phương là ai cũng không biết.
Sở Duyên không cảm thấy hắn tùy ý liếc mắt một cái, nhớ kỹ bộ dạng bốn
người này, bốn người này có thể phát hiện.
Dù sao chỉ tùy ý nhìn thoáng qua mà thôi.
Cho nên Sở Duyên nhìn thoáng qua xong, thì đứng dậy rời đi, bay trở về Vô
Đạo Tông của mình.
Nhưng trên quảng trường, tứ đại mãnh thú thực sự chú ý tới ánh mắt của Sở
Duyên.
Sở Duyên chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng có trạng thái vô địch thêm vào,
giống như là lấy đại thế của Thiên Địa trấn áp.
Sau khi Sở Duyên rời đi, tứ đại mãnh thú này lập tức bị dọa ngồi sững sờ trên
đất.
“Vừa rồi các ngươi, vừa rồi cũng cảm nhận được à? Vị kia, trừng mắt với chúng
ta một cái…”
[Chưa xong còn tiếp.]