Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 638

Ngay cả hắn cũng không phát hiện, hắn nghỉ ngơi lâu như vậy.

Đối với Sở Duyên mà nói, hắn giống như nheo một cái, thì không còn mười

ngày.

Điều này khiến Sở Duyên gọi thẳng là thời không xuyên việt.

Sở Duyên tỉnh dậy vốn định mau chân tới xem cây tía tô thế nào, nhưng không

đợi Sở Duyên đi qua, ở phía xa, có hai âm thanh truyền tới.

Hú hú…

Hú hú…

Âm thanh này, Sở Duyên quá quen thuộc.

Không phải là tiếng con hàng Ngao Ngự kêu sao?

Chẳng qua, một âm thanh khác hình như không phải là Ngao Ngự kêu.

Tiếng gầm gừ khác càng vang dội hơn, mà trong đó ẩn chứa cảm giác uy

nghiêm, hơn xa tiếng kêu của Ngao Ngự.

“Đây là gì thế? Ngao Ngự trở về à?”

Sở Duyên sửng sốt một lát.

Sau đó hắn nhớ ra, hình như hắn bảo Ngao Ngự đi tìm tọa kỵ cho hắn.

Chẳng lẽ Ngao Ngự đã tìm trở về?

Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.

Ở trong tầm mắt hắn, hai con Thương Long đang bay nhanh về phía núi Thiên

Vụ.

Hắn nhận ra một con trong đó, chính là Ngao Ngự.

Nhưng mà một con khác, hắn thực sự không biết.

Nhưng có chút quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.

Nhưng mà Sở Duyên nghĩ mãi không ra.

Ngầm nhíu mày, trái lại không để ý nữa.

Hắn chắp hai tay ở sau lưng đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.

Không có bất cứ sợ hãi gì.

Lúc này đã không giống như xưa.

Sở mỗ hắn đã không còn cùi bắp như trước nữa.

Hiện giờ hắn có trạng thái vô địch, đang mở.

Người nào dám tới Vô Đạo Tông hắn gây chuyện?

“Người tới dừng lại.”

Sở Duyên nhìn hai con Thương Long tới gần, nhẹ giọng mở miệng.

Hai con Thương Long tới gần bên này, cũng nhanh chóng hóa thành hai long

ảnh, hàng lâm núi Thiên Vụ, không dám mạo phạm.

Long ảnh rơi xuống đất, hóa thành hai hình người.

Một người trong đó đúng là Ngao Ngự, người còn lại là một người đàn ông

trung niên mặc hắc bào, gương mặt uy nghiêm.

Đúng là Long Quân Ngao Dạ của sông Ngân Thiên.

Cuộc chiến tranh làm tọa kỵ bị tứ đại mãnh thú cắt ngang, đám đại yêu và yêu

vương bối rối sợ hãi, căn bản không có tâm tư muốn trở thành tọa kỵ của Sở

Duyên.

Như vậy tiện nghi cho Ngao Dạ.

Về chuyện này, Ngao Dạ cũng rất thông minh.

Lão ta biết, nếu tứ đại mãnh thú muốn ra tay với bọn họ, chạy đâu cũng không

có tác dụng.

Còn không bằng trở thành tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông, không thể nghi

ngờ như vậy càng an toàn hơn.

Tông chủ của Vô Đạo Tông ở đây, trên thế gian còn nơi nào an toàn hơn nơi

này?

Cho nên Ngao Dạ trực tiếp trao vị trí la của long phủ sông Ngân Thiên cho con

trai cả của lão ta, tự mình đi theo Ngao Ngự tới Vô Đạo Tông.

Đi tới núi Thiên Vụ, trong lòng Ngao Dạ cảm thấy bất an, lão ta sắp được gặp

Sở Duyên rồi.

“Phụ thân, đi theo ta, nhìn thấy tông chủ không cần quá câu nệ, tông chủ rất

hiền hòa, trong tông cũng không có quy củ gì, tiếng kêu biến thành hú hú là

được, đây là quy củ trong Vô Đạo Tông.”

Ngao Ngự dẫn Ngao Dạ đi tới sơn môn, thuận miệng thêm quy củ tiếng kêu đổi

thành hú hú cho Vô Đạo Tông.

Ngao Dạ không nói một lời, chỉ đi theo Ngao Ngự, giống như vô cùng khẩn

trương.

Ngao Ngự nhìn bộ dạng của phụ thân nhà mình, không khỏi cảm thấy buồn

cười.

Cười một lát, hắn ta lại nghĩ tới trước khi rời đi, mẫu thân nhà mình mắng hắn

ta.

Mẫu thân nhà hắn ta giống như lo lắng…

Lo lắng phụ thân nhà mình tranh thủ tình cảm, tranh đoạt vị trí với hắn ta?

Đúng là buồn cười.

Phụ thân chưa gặp tông chủ đã như vậy, sau khi gặp không biết là như thế nào,

sao có thể tranh thủ tình cảm với hắn ta.

Một đường tiến về trước, hai bọn họ nhanh chóng đi tới chỗ sơn môn.

Sở Duyên cũng đứng ở đó đợi bọn họ.

“Tông chủ, ta về…”

Ngao Ngự vừa định mở miệng nói chuyện, hắn ta còn chưa nói xong, đã bị ngắt

lời.

“Chào tông chủ!”

Chỉ thấy Ngao Dạ khom lưng, cúi đầu chín mươi độ với Sở Duyên, miệng lớn

tiếng la lên.

Giọng nói rõ to, đánh tan không ít mây mù xung quanh.

Chào hỏi này, dọa Ngao Ngự ở bên cạnh và Sở Duyên cách đó không xa.

Hai người đều sửng sốt, cùng nhìn về phía Ngao Dạ.

So với Sở Duyên mê mang, trong mắt Ngao Ngự càng có nhiều khó mà tin.

“Ngươi, ngươi là?”

Sở Duyên mơ hồ hỏi một câu.

“Tông chủ! Ta là tọa kỵ mới của ngươi, tộc trưởng của Thương Long nhất tộc,

huyết mạch thuần khiết, hiện giờ là cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ, trong thiên hạ,

không có mấy người có tốc độ nhanh hơn ta, ngươi gọi ta là Tiểu Dạ được rồi!”

Ngao Dạ lớn tiếng nói.

“Tọa kỵ mới…”

Sở Duyên chần chừ một lát.

Hắn cúi đầu nhìn Ngao Dạ, trong lòng có cảm giác quen thuộc.

Có phải là hắn từng gặp Ngao Dạ ở đâu rồi không?

Nhưng hắn không nghĩ ra, rốt cuộc hắn từng gặp Ngao Dạ ở đâu.

“Đúng vậy, ồ… Đúng rồi, tông chủ, ngươi cầm lấy, bên trong có một chút thần

hồn của ta.”
Bình Luận (0)
Comment