“Ta chắc chắn sẽ trung thành và tận tâm với ngươi, nếu ngươi phát hiện ta phản
bội, có thể bóp nát một chút thần hồn của ta, đến lúc đó tu vi của ta không thể
tiến thêm một bước!”
Ngao Dạ đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy một hạt châu ra, cung kính đưa cho Sở
Duyên.
“Ồ…”
Sở Duyên vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, thuận tay nhận lấy hạt châu kia.
Hắn cũng hiểu đại khái, người trước mắt khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc,
chính là tọa kỵ mới của hắn?
“Tông chủ, ta là tọa kỵ mới của ngươi, nghĩ tới ngươi đột nhiên đổi tọa kỵ sẽ
không quen, có muốn cưỡi thử một lát trước, thể nghiệm cảm giác hay không?”
Ngao Dạ thật cẩn thận hỏi.
“Có thể.”
Sở Duyên không cảm thấy có gì, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, tông chủ ngươi đợi một lát.
Ngao Dạ đáp một câu.
Sau khi nói xong, lúc này lão ta bay về phía vòm trời, bóng người nhanh chóng
hóa thành một con Thương Long nghìn trượng.
Hú hú!
Thương Long ở trên vòm trời núi Thiên Vụ quấy động càn khôn, một lúc lâu
sau mới vươn đầu tới, đặt ở ngoài núi Thiên Vụ.
“Tông chủ, mời đi lên!”
Trong miệng Thương Long phát ra âm thanh rất to.
Nghe thấy những lời này, bóng dáng Sở Duyên cử động, bay lên đỉnh đầu
Thương Long.
Ngao Dạ thấy thế, lúc này bay lên cao, triển lãm tốc độ của mình.
Ngao Dạ dốc toàn lực bay đương nhiên là rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt đã bay ra khỏi địa phận núi Thiên Vụ, bay ra bên ngoài.
Ngao Ngự ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hắn ta nhìn hướng phụ thân nhà mình và Sở Duyên rời đi, ngoại trừ kinh ngạc
ra thì chỉ có kinh ngạc.
Lúc này, hắn ta thực sự cảm nhận được chút uy hiếp.
Cảm nhận được uy hiếp từ phụ thân hắn ta.
Thực sự bị nói đúng, phụ thân là tới tranh thủ tình cảm?
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện này?”
“Phụ thân hắn là Long Quân của long phủ sông Ngân Thiên, yêu vương tiếng
tăm lừng lẫy của yêu tộc, thậm chí ở khắp thiên hạ đều được sắp xếp là nhân vật
có tiếng tăm, sao có thể là người như vậy…”
“Sao có thể có chuyện này, sao có thể…”
Ngao Ngự hoàn toàn mê mang.
Vị trí thần thú hộ pháp của hắn ta, chẳng lẽ thực sự sẽ bị dao động?
…
Ngao Dạ mang theo Sở Duyên bay lên, không biết bay về phía nào.
Bên kia, ở sơn phong núi Hướng Đạo.
Tứ đại mãnh thú tụ tập với nhau, bảo vệ cây tía tô kia.
Sau khi Ngao Dạ biến thành cự long, đương nhiên là bọn họ cũng cảm nhận
được, còn tưởng là ai quấy rối núi Hướng Đạo, sợ có gì ngoài ý muốn phá hủy
cây tía tô.
Sợ tới mức thần kinh căng thẳng bảo vệ cây tía tô.
Sau khi phát hiện là Sở Duyên làm ra động tác, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Kết hợp với con cự long kia, bọn họ đoán ra được hơn nửa, là tọa kỵ đến.
“Tọa kỵ này, sao là một con rồng? Hình như mới đến cảnh giới Độ Kiếp mà
thôi.”
Thao Thiết thả lỏng người tùy tiện nói.
“Đúng vậy… Đúng là làm mất thân phận của vị kia quá, không biết chúng ta có
thể tranh thủ vị trí tọa kỵ hay không.”
Đào Ngột thản nhiên nói ra một câu.
Những lời này nói ra, ba đại mãnh thú khác lập tức nhìn về phía Đào Ngột.
“Không phải, các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không muốn làm
tọa kỵ của vị kia?”
Đào Ngột sờ đầu, mở miệng hỏi.
“Đào Ngột! Ngươi ta đều là mãnh thú tiếng tăm lừng lẫy, lại càng là người sống
thời đại trước đây, sao ngươi có thể đắm mình như vậy? Cho dù vị kia cường
thịnh trở lại, ngươi cũng không thể có loại ý nghĩ này.”
“Nếu ngươi làm tọa kỵ của vị kia, ngươi nói xem ba bọn ta nên thế nào? Hi
vọng ngươi ngàn vạn lần đừng giữ loại ý nghĩ này, còn có Cùng Kỳ và Thao
Thiết, hai ngươi cũng như vậy.”
Hỗn Độn hiên ngang lẫm liệt nói.
“Đúng vậy.”
“Lẽ ra nên như vậy.”
Cùng Kỳ và Thao Thiết đều gật đầu.
“Như vậy sao, được rồi.”
Đào Ngột mơ mơ màng màng đồng ý, giống như hiểu rõ ý nghĩ của mình không
được.
Lão ta cúi đầu trầm tư.
Hoàn toàn không chú ý tới ba đại mãnh thú vừa rồi còn “tuyệt đối không làm
nô”, lúc này trong mắt lóe lên hào quang.
“Đúng rồi!”
Đào Ngột đột nhiên ngẩng đầu, ba đại mãnh thú kia vội vàng đè ép ý nghĩ trong
lòng xuống.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hỗn Độn nhìn về phía Đào Ngột, hỏi.
“Hôm nay còn chưa trút tinh huyết đúng không? Hôm nay tới lượt người nào?”
Đào Ngột dò hỏi.
“Đến lượt… Đến lượt ngươi đi.”
Hỗn Độn nghĩ một lát, mở miệng nói.
“Ồ ồ.”
Đào Ngột thực sự không để ý lắm, gật đầu đồng ý.
Sau đó lão ta đi tới chỗ cây tía tô kia.
So với trước đây, rõ ràng là cây tía tô này đã thay đổi rất lớn.
Tuy chiều dài vẫn như vậy, nhưng gốc trở nên xanh biếc, lá cây cũng lộ ra tử
quang, lóe sáng, vô cùng bất phàm.
Ở trong bùn đất dưới cây tía tô lại càng lộ ra hương vị hung thần thái cổ.
Đào Ngột đi tới trước mặt cây tía tô, hơi nhắm mắt, dùng pháp lực bức ra ba
giọt tinh huyết, rót lên bùn đất dưới cây tía tô.