Không phải bọn họ viên mãn, mà là cây tía tô này viên mãn.
Thiên Địa muốn chém, không phải nên chém cây tía tô sao?
Chém bọn họ làm gì.
“Bởi vì Thiên Địa thời đại mới muốn liếm… Khụ khụ, rất công bằng, cây tía tô
này còn chưa hóa hình, sao Thiên Địa không biết xấu hổ bắt nạt? Chỉ có thể bắt
nạt chúng ta mà thôi.”
Hỗn Độn ho khan một tiếng, mở miệng nói.
Thao Thiết: “?”
Cùng Kỳ: “?”
Ngươi nói đây là công bằng sao?
Hay cho công bằng.
Hai đại mãnh thú còn định nói gì đó, đột nhiên bọn họ nhìn phía trước, quang
mang chói mắt lóe lên.
Chỉ thấy cây tía tô kia bắt đầu nở rộ hào quang chói mắt.
“Sắp bắt đầu hóa hình.”
Hỗn Độn nhắc nhở một câu.
Ba bọn họ vội vàng đi qua, đỡ Đào Ngột ngã trên đất còn chưa đứng dậy, sau đó
lùi lại, duy trì khoảng cách nhất định, đồng thời không đến mức quá xa, xem
như hộ pháp cho cây tía tô hóa hình.
Ở trong tầm mắt bọn họ, phía trên cây tía tô nở rộ quang mang càng ngày càng
chói mắt.
Hào quang bao trùm hơn phân nửa chóp núi Hướng Đạo.
Dưới hào quang chiếu rọi, cây tía tô kia bắt đầu chui từ dưới đất lên, diễn hóa
thành một hình người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tứ đại mãnh thú nhao nhao lùi về sau một khoảng.
“Hỗn Độn, đợi hóa hình thành công, chúng ta có nên giúp chắn lôi kiếp hay
không?”
Gương mặt Đào Ngột hơi trắng bệch hỏi một câu.
“Lôi kiếp?”
Hỗn Độn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Trời trong nắng ấm, lôi kiếp không có một chút bóng dáng.
Rất rõ ràng, Thiên Địa không có khả năng giáng xuống lôi kiếp.
“Sẽ không, Thiên Địa rất công bằng, cây tía tô này yếu ớt như vậy, sao có thể
giáng xuống lôi kiếp.”
Vẻ mặt Hỗn Độn không đổi nói.
Trong lòng lão ta điên cuồng châm chọc Thiên Địa.
“Công bằng”, đúng là “công bằng”.
“Yếu ớt, không…”
Đào Ngột còn định nói gì đó.
Bùm!
Dao động cực hạn bùng nổ ra.
Lấy tía tô làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều nổi lên từng gợn sóng.
Tứ đại mãnh thú đều bị chấn đắc không ngừng lùi về phía sau.
“Hỗn Độn, ngươi nói đây là yếu ớt sao?”
Vẻ mặt Đào Ngột sững sờ nhìn Hỗn Độn.
“Đừng ầm ĩ, nhìn xem đi.”
Đôi mắt Hỗn Độn nhìn chằm chằm cây tía tô trong hào quang, đang hóa hình.
Đào Ngột còn định nói gì đó.
Không đợi lão ta nói ra miệng, một tia lưu quang đột nhiên bay tới.
“Sao lại thế này?”
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Bạch Trạch là tế thiên châu, cất bước đi đến, sau lưng
mơ hồ có hư ảnh Bạch Trạch lóe lên.
“Cây tía tô đang hóa hình, đừng ầm ĩ.”
Hỗn Độn nhìn thoáng qua Bạch Trạch, mở miệng nói.
“Hóa hình rồi hả? Các ngươi bồi dưỡng kiểu gì thế?”
Bạch Trạch có chút sững sờ.
Trong khoảng thời gian này lão ta mở trận pháp che chắn, vẫn luôn dạy đồ đệ.
Ngoại trừ lần trước thần thức của Diệp Lạc tới, lão ta trên cơ bản không chú ý
chuyện bên ngoài.
Ngay cả cây tía tô này cũng không chú ý mấy.
Lúc này mới hơn hai tháng, đã hóa hình rồi sao?
“Bồi dưỡng như bình thường, không đạt được mục tiêu lý tưởng.”
Hỗn Độn thản nhiên nói.
“Không đạt tới mục tiêu lý tưởng? Các ngươi cứ để cây tía tô hóa hình như vậy
ư? Các ngươi thực sự không sợ Sở đạo hữu tìm các ngươi gây phiền phức à?
Đây là đệ tử của Sở đạo hữu đấy.”
Vẻ mặt Bạch Trạch sửng sốt.
Bất chợt trong lòng lão ta dâng lên lửa giận.
Đây là nhiệm vụ Sở Duyên dặn dò lão ta, nếu tía tô thực sự xảy ra chuyện, lão
ta thực sự khó chối tội này.
“Đây không phải là chuyện bọn ta muốn, cũng không có biện pháp, thiếu chút
nữa cây tía tô này sẽ đạt tới cân cước thần ma Viễn Cổ, lúc này không thể
không hóa hình.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, rõ ràng mục tiêu lý tưởng là đạt tới cân cước thần ma
Viễn Cổ.”
Hỗn Độn bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Nhưng lão ta nói như vậy, lại khiến Bạch Trạch trợn to mắt.
Thứ đồ chơi gì thế?
Thiếu chút nữa đạt tới cân cước thần ma Viễn Cổ?
Đây gọi là không lý tưởng sao?
Ngón tay Bạch Trạch run rẩy, lão ta muốn nói chuyện, nhưng không biết nên
nói gì.
“Lão Bạch, có phải ngươi cũng thấy không đạt tới lý tưởng, thực sự hơi đáng
tiếc hay không? Haizz, chuyện này cũng không có biện pháp.”
“Nhưng mà may mắn, trước khi cây tía tô này hóa hình, dung hợp mấy ngàn
loại đạo vận khác nhau, có khả năng đối với phương diện đạo, sẽ càng ưu tú
hơn.”
“Nhưng mà không đạt được mục tiêu lý tưởng, vẫn không có cách nào xóa đi
được.”
Hỗn Độn nói với hàm ý sâu xa.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”
Bạch Trạch không ngừng lặp lại một chữ, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, lão ta mới hơi lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn Hỗn Độn, cảm thấy khó hiểu.
“Rốt cuộc bốn các ngươi bồi dưỡng như thế nào? Nói từng chút một đi.”
Bạch Trạch hít sâu một hơi, nói.
Ở thời đại mới bồi dưỡng ra một người khủng bố như vậy, lão ta không nghĩ ra
làm thế nào mới được.
[Chưa xong còn tiếp.]