Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 651

“Tử đại nhân, Tư đại nhân, các ngươi đã gặp nhau, vậy ta đi trước đây.”

Ngao Ngự không muốn ở lại đây một lúc nào.

Hắn ta phải đi về đánh Lý Nhị Cương một trận, che giấu xấu hổ của hắn ta.

“Đi đi.”

Tư Nhạc không miễn cưỡng, xua tay nói.

Lúc này Ngao Ngự rời đi, hóa thành long ảnh, nhanh chóng rời đi.

Tư Nhạc thấy thế, kéo tay Tử Tô.

“Sư muội, đi, cùng sư tỷ đi vào tẩm điện, chúng ta vừa ngồi vừa nói chuyện, từ

khi thất sư tỷ và bát sư huynh vào Giới Luật Điện xong, ta không gặp được

đồng môn nào, chúng ta đi vào tâm sự.”

Tư Nhạc kéo Tử Tô đi vào trong tẩm điện.

Đối với vẻ mặt lạnh nhạt của Tử Tô, nàng không để ý lắm.

Nàng nhìn ra được, Tử Tô không phải cố ý như vậy.

Giống như là vì không biết được đạo lý đối nhân xử thế, cho nên không có biểu

cảm gì.

Dưới cái nhìn của Tư Nhạc, Tử Tô giống như một tờ giấy trắng, đang đợi tô vẽ

ra đạo lý đối nhân xử thế.

Tử Tô không kháng cự, mà để mặc Tư Nhạc nắm tay kéo vào trong.



Hai người tiến vào tẩm điện, tán gẫu với nhau.

Khoảng mấy canh giờ sau, sắc trời đã đen kịt, hai người mới đi từ trong tẩm

điện ra lần nữa.

Khi đi ra, trong mắt Tử Tô có thêm nhiều cảm xúc phức tạp, khác hoàn toàn với

vẻ lạnh nhạt lúc trước.

Rõ ràng là được Tư Nhạc giáo huấn một số thứ kỳ lạ gì đó, tô vẽ tờ giấy trắng

Tử Tô thành đủ màu sắc.

“Sư muội, bây giờ muội hiểu ý của dòng chữ trên tẩm điện của sư tỷ rồi chứ?”

Tư Nhạc nhìn dòng chữ trên tẩm điện của mình, vô cùng hài lòng.

“Sư tỷ, ta đã hiểu, sư tôn có đại ân với chúng ta, chúng ta phải lặng lẽ mạnh

dần, sau đó cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng, tuyệt đối không thể kiêu ngạo,

biểu lộ ra gì đó trước mặt sư tôn.”

Tử Tô vô cùng nghiêm túc nói.

Trải qua mấy canh giờ nói chuyện, nàng đã thay đổi nhiều.

Chuyện gì cũng đều không hiểu mới là thời cơ tiếp thu tốt nhất.

Lúc này thần quang của đủ loại đạo vận trên người Tử Tô đã thu liễm lại, trở

nên bình thường không ít.

Rõ ràng là nghe lọt lời Tư Nhạc nói.

“Ừm, tóm lại, chúng ta phải luôn ghi nhớ ân tình của sư tôn mới được.”

Tư Nhạc gật đầu, vô cùng yêu thích ngộ tính của sư muội này.

Chuyện gì cũng dễ dàng tiếp nhận, một lát là thông.

“Vâng, sư tỷ, ta đã biết.”

Tử Tô gật đầu.

Nàng vốn được tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch tẩy não một đợt, bây giờ lại

được Tư Nhạc giáo huấn chuyện này.

Đối với vị sư tôn chưa từng gặp mặt, đã tôn sùng tới cực hạn.

“Biết rõ thì tốt, đi thôi, sư muội, ta dẫn muội đi gặp thất sư tỷ và bát sư huynh,

sư tỷ và sư huynh vì khoe khoang trước mặt sư tôn, mới bị phạt tới Giới Luật

Điện, sư muội chúng ta phải nhớ khiêm tốn.”

Tư Nhạc nhẹ giọng nói.

Nàng gần như nghiên cứu rõ ràng những lời “lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh

diễm sư tôn”, còn muốn Tử Tô hiểu những lời này.

“Sư tỷ, ta đã rõ.”

Tử Tô lại gật đầu.

Lúc này Tư Nhạc mới hài lòng, dẫn theo Tử Tô đi tới Giới Luật Điện, đi gặp Đồ

Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân…



Cùng lúc đó, trên hải dương vô tận, một con Thương Long đang bay lên…

Trên bầu trời chỗ sâu hải dương, một con Thương Long khổng lồ xuyên qua

giữa tầng mây.

Cơ thể Thương Long vô cùng khổng lồ, mỗi lần vặn vẹo đều nhấc lên sóng triều

trên hải dương phía dưới.

Giống như Thương Long này trời sinh có thể khống chế hải dương, có thể dễ

dàng khiến hải dương quay cuồng.

Trên đỉnh đầu Thương Long, một người toàn thân tỏa ra kim quang đứng phía

trên, mỗi hành động việc làm của người này, đều mang theo đại thế chi khí của

Thiên Địa.

Giống như hành động của hắn, chính là hành động của Thiên Địa.

Người này chính là Sở Duyên.

Lúc này Sở Duyên ngắm nhìn hải dương vô tận phía trước, không biết nên

châm chọc thế nào.

Hắn đã hối hận, hối hận vì tò mò mà tiến vào hải dương.

Hắn đã tiến lên hải dương đi không biết bao lâu, tính thời gian, e rằng sắp ba

tháng đến nơi.

Nhưng cho dù đã đi gần ba tháng, hắn vẫn không thấy được gì.

Chỉ ngu ngốc phi hành trong hải dương.

Bay một lúc lâu, đừng nói là đại lục, cho dù là đảo nhỏ đều không nhìn thấy,

khiến hắn vô cùng buồn bực.

Nhưng tên đã lên dây không bắn không được, hắn đều đã bay sắp được ba

tháng, không thể quay về vào lúc này.

Bây giờ quay về thì thiệt lớn.

Sở Duyên chỉ có thể kiên trì, nghiến răng, bảo Ngao Dạ tiếp tục bay.

Chẳng qua Sở Duyên chịu được, nhưng Ngao Dạ đã không chịu nổi.

“Tông chủ, cách nơi đến còn xa lắm không?”

Đây đã là lần thứ 72 Ngao Dạ hỏi những lời này.

Rất rõ ràng, lão ta rất mê mang.

Sở Duyên ngồi còn đỡ, lão ta bay vô cùng khó chịu.

Bay không có mục đích ở trong biển rộng, loại chuyện này đúng là hành hạ.

Nếu không cố kỵ Sở Duyên ở đây, lão ta đều đã bùng nổ.
Bình Luận (0)
Comment