Tông chủ làm việc, hắn ta quản nhiều như thế làm gì?
Hắn ta không dám quản cách làm việc của tông chủ.
Hai người nhanh chóng đi tới khu vực cư trú của đệ tử.
Hơn nữa Ngao Ngự dẫn theo Tử Tô đi tới trước tẩm điện của Tư Nhạc, xem
như dẫn Tử Tô tới làm quen trong tông môn.
Đứng trước tẩm điện của Tư Nhạc, Ngao Ngự ngẩng đầu nhìn chăm chú.
“Đại nhân, nơi này là tẩm điện cư trú của cửu sư tỷ ngươi, trong tông còn có
thất sư tỷ, bát sư huynh của ngươi nữa, chẳng qua bọn họ đều đang ở Giới Luật
Điện, lát nữa lại dẫn ngươi qua đó.”
Ngao Ngự quay đầu nói với Tử Tô.
“Ồ ồ.”
Tử Tô khẽ gật đầu.
Nàng cũng đang nhìn tẩm điện trước mặt mình.
Mặt cửa điện coi như xanh vàng rực rỡ, hai bên đại điện đặt hai loại nhạc khí
không biết tên.
Phía trên điện, có một bảng hiệu đứng.
Trên bảng hiệu là dòng chữ.
“Lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm mọi người.”
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trước tẩm điện của Tư Nhạc.
Tử Tô nhìn câu nói kia trên bảng, rơi vào trầm tư.
Lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm mọi người…
Những lời này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ.
Có chút không rõ là có ý gì.
“Thần thú hộ pháp, những lời này là có ý gì?”
Thiếu nữ Tử Tô đứng trước cửa điện, nhìn bảng hiệu kia, hỏi một câu.
“Những lời này sao? Ý những lời này chính là cho ngươi cẩu thả, cẩu thả tới vô
địch lại xuống núi, sau đó khiến tất cả mọi người vì thực lực ngươi cẩu thả ra
mà cảm thấy kinh hãi!”
Ngao Ngự nghĩ một lát, giải thích như vậy.
Ngay khi Ngao Ngự nói chuyện, một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ.
“Ngao Ngự ngươi không biết thì đừng nói, cái gì gọi là cẩu thả?”
Không biết từ lúc nào, Tư Nhạc đã tới phía sau bọn họ.
Lúc này, Tư Nhạc đang dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Ngao Ngự.
Con rồng này, bình thường không thấy xuất hiện.
Vậy mà có thể xuyên tạc ý của nàng như thế.
Câu đó của nàng có ý là cẩu thả sao?
Rõ ràng là nàng muốn nói lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm sư tôn.
“Tư đại nhân!”
Ngao Ngự trợn to hai mắt, nhìn Tư Nhạc, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy.
Tư Nhạc này…
Tư Nhạc này tới lúc nào.
Vì sao hắn ta không cảm nhận được một chút nào?
Ngao Ngự quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tô, phát hiện vẻ mặt Tử Tô cũng kinh
ngạc.
Rõ ràng cũng không chú ý tới Tư Nhạc đến.
“Ngao Ngự, ngươi tới bên tẩm điện của ta là có chuyện gì?”
Tư Nhạc mỉm cười, mở miệng hỏi.
“Tư, Tư đại nhân, ngươi đứng sau lưng ta từ khi nào thế?”
Ngao Ngự không trả lời, mà ngơ ngác hỏi ngược một câu.
“Khi các ngươi mở miệng ta đã xuất hiện, đại đạo chi âm, vô hình vô sắc, có ở
khắp nơi trong trời đất, các ngươi phát ra âm thanh, đó là môi giới khiến ta xuất
hiện.”
Tư Nhạc cười giải thích một câu.
Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự trầm tư rất lâu, giống như đang tự hỏi
những lời này của Tư Nhạc là có ý gì.
Một lúc sau, Ngao Ngự mới mở miệng lần nữa.
“Tư đại nhân, ta nghe không hiểu lời ngươi nói…”
Ngao Ngự sờ đầu, hơi bất đắc dĩ nói.
“Nghe không hiểu thì nghe không hiểu, ta hỏi ngươi, ngươi tới tẩm điện của ta
làm gì? Còn nữa, tiểu muội muội này là ai thế?”
Tư Nhạc lắc đầu cười, cúi đầu nhìn về phía Tử Tô giống như búp bê tinh xảo,
mở miệng hỏi.
“Vị đại nhân này hình như là đệ tử mới của sư tôn, ta dẫn nàng tới gặp Tư đại
nhân, tính là làm quen đồng môn.”
Ngao Ngự vội vàng giải thích.
“Sư muội của ta?”
Tư Nhạc nghe thấy thế, lập tức tràn ngập hứng thú.
Nàng nửa ngồi trước mặt Tử Tô, cười chào hỏi Tử Tô.
“Sư muội, xin chào.”
Tư Nhạc nói như vậy.
“Chào sư tỷ.”
Vẻ mặt Tử Tô vẫn thản nhiên như cũ.
“Cân cước của sư muội trái lại rất tốt, huyết mạch đủ cường đại, chẳng trách sư
tôn sẽ nhận muội làm đồ đệ.”
Tư Nhạc đánh giá Tử Tô một lát, gật đầu nói.
Cân cước của nàng vốn rất kém cỏi, nhưng được đại đạo chi âm cải tạo… Hay
là nói, đồng hóa với đại đạo chi âm, mới khiến cân cước của nàng cường đại.
Cũng chính vì cân cước của nàng cường đại, nàng mới có thể nhìn ra được, sư
muội trước mắt có cân cước rất bất phàm.
Cho dù với cân cước hiện giờ của nàng, đều cảm thấy từng đợt áp chế.
“Cân cước của Tử Tô tốt sao?”
Ngao Ngự ở bên cạnh đột nhiên sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Không phải Tử Tô này cân cước là đồ ăn sao?
“Ừm, cân cước của sư muội ta đúng là rất mạnh, ồ… Cân cước của Ngao Ngự
ngươi thấp hơn, không cảm nhận được cũng rất bình thường.”
Tư Nhạc đánh giá Ngao Ngự từ trên xuống dưới một lát, giật mình nói.
Ngao Ngự: “?”
Hóa ra là như vậy sao?
Không phải là cân cước của Tử Tô thấp hơn, mà là cân cước của hắn ta thấp
hơn?
Hắn ta là Thương Long huyết mạch thuần khiết, vậy mà cân cước lại thấp hơn?
Thằng hề là bản thân ta ư?
Ngao Ngự im lặng cúi đầu.