Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 649

Người trước mắt này, vậy mà coi như không có trận pháp, cứ tiến vào như vậy,

không có người nào phát hiện…

Rốt cuộc là trận pháp của Trương Hàn Trương lão đại quá cùi bắp, hay là người

trước mắt quá mạnh?

Ngao Ngự rơi vào trầm tư.

“Ta tới tìm sư tôn.”

Tử Tô không có ý định ra tay gì đó, nghĩ một lát, mở miệng nói một câu như

vậy.

“Ngươi tới tìm sư tôn? Sư tôn ngươi là… Sư tôn của ngươi không phải là tông

chủ đấy chứ?”

Ngao Ngự sửng sốt một lát.

Chạy tới trên Vô Đạo Tông, nói muốn tìm sư tôn?

Trong Vô Đạo Tông được xưng hai chữ sư tôn, chỉ có tông chủ mà thôi.

Chẳng lẽ…

Thiếu nữ này là đệ tử tông chủ mới thu nhận?

“Không biết, mấy người ở ngọn núi kia nói, là sư tôn tạo nên ta, cho nên ta tới

tìm sư tôn.”

Tử Tô chỉ về phía ngọn núi Hướng Đạo, mở miệng nói.

“Vậy hẳn là không sai, sư tôn ngươi là tông chủ, chẳng qua tông chủ không ở

đây, ra ngoài rồi, hay là ngươi vào trong tông đợi trước? Cũng có thể gặp mặt sư

huynh sư tỷ của ngươi.”

Ngao Ngự vội vàng nói.

“Ta còn có sư huynh sư tỷ sao?”

Tử Tô vô cùng kinh ngạc.

Tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch chỉ nói với nàng về chuyện sư tôn của nàng.

Không nói chuyện đồng môn của nàng.

Cho nên đây là lần đầu tiên Tử Tô biết, nên rất tò mò.

“Không sai, nếu sư tôn ngơi là tông chủ mà nói, như vậy ngươi có chín sư

huynh sư tỷ, hiện giờ trong tông có thất sư tỷ, bát sư huynh, cửu sư tỷ của

ngươi, nếu ngươi muốn có thể đi thăm hỏi.”

Ngao Ngự nói như vậy.

Đối với địa vị của hắn ta, hiện giờ cũng đã thay đổi.

Hôm nay hắn ta không còn là tọa kỵ nữa, mà là thần thú hộ pháp của tông môn.

Đương nhiên là thần thú hộ pháp cũng có chức trách của thần thú hộ pháp.

Đó chính là…

Giới thiệu tông môn cho đệ tử mới?

Vì sao Ngao Ngự cảm thấy, vị trí của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị dao động…

Đây là ảo giác của hắn ta sao?

“Vậy… Vậy mong ngươi dẫn ta đi gặp sư huynh sư tỷ của ta.”

Tử Tô sửng sốt một lát, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói.

“Được, đại nhân, mời đi theo ta.”

Ngao Ngự vội vàng nói.

“Đại nhân? Vì sao ngươi lại gọi ta là đại nhân?”

Tử Tô vô cùng mê mang nhìn Ngao Ngự.

“Bởi vì, bởi vì ngươi là đệ tử của tông chủ, ta là thần thú hộ pháp của Vô Đạo

Tông chúng ta, nhớ lấy, là thần thú hộ pháp, cho nên xưng hô ngươi, đương

nhiên phải gọi là đại nhân.”

Ngao Ngự cười hì hì trả lời.

Vừa nói, vừa đi về phía khu vực cư trú của đệ tử.

“Thần thú hộ pháp? Thần thú hộ pháp là làm gì?”

Tử Tô lại hỏi.

“Thần thú hộ pháp… Thần thú hộ pháp chính là thần thú hộ pháp.”

“Ồ…”

“Đúng rồi, đại nhân, ngươi là đệ tử của tông chủ, còn chưa biết tên của ngươi.”

“Ta không có tên, ta là một cây tía tô hóa hình mà ra, ngươi có thể gọi ta là Tử

Tô.”

“Ồ… Là cây tía tô hóa hình sao, hả? Đợi đã, cây tía tô? Tía tô là gì?”

Ngao Ngự dẫn theo Tử Tô, đi ở bên trong Vô Đạo Tông.

Hai người vừa đi, vừa trò chuyện với nhau.

Khi nói tới cân cước, Ngao Ngự sửng sốt.

Tía tô hóa hình?

Tía tô là thứ gì?

Ngao Ngự suy nghĩ tới phương diện thực vật theo bản năng.

Thực vật hóa hình mà ra yêu, trời sinh chính là thế yếu, trên cơ bản ít có thực

vật hóa hình xưng vương xưng bá.

Tên Tử Tô này, nghe có vẻ là thực vật?

Chẳng lẽ tông chủ thu nhận thực vật hóa hình yêu làm đệ tử? Tông chủ không

sợ dạy thành phế vật sao?

Hẳn là…

Hẳn là không thể nào.

Tử Tô này hẳn là tên của thiên tài địa bảo nào đó.

“Chuyện đó, đại nhân, mạo muội hỏi một chút, cân cước tía tô của ngươi, là

thiên tài địa bảo gì?”

Ngao Ngự thật cẩn thận hỏi.

“Tía tô sao? Tía tô là thứ này.”

Thiếu nữ Tử Tô hoàn toàn không ý thức được Ngao Ngự muốn hỏi cái gì.

Nàng nâng tay lên, một gốc cây tía tô được ngưng tụ mà thành.

“Ngươi cái này… Đây là cái gì?”

Ngao Ngự vẫn không biết rốt cuộc cây tía tô này là thiên tài địa bảo gì, trái lại

cảm thấy giống như đồ ăn.

“Đây là tía tô, một loại đồ ăn của phàm tục.”

Tử Tô vô cùng nghiêm túc nói.

Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự mơ hồ một lát.

Thực sự là đồ ăn hóa hình sao?

Thực vật hóa hình yêu, thực vật loại đồ ăn thuộc thấp hơn.

Một đồ ăn hóa hình, chỉ sợ thiên phú thấp tới mức không gì sánh nổi.

Tông chủ thực sự tuyển đồ ăn làm đệ tử sao?

Ngao Ngự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ tương lai đồ ăn cũng sẽ mạnh dần giống như đám Diệp Lạc?

Nếu thực sự như vậy, cân cước của yêu tộc, chẳng phải như thùng rỗng kêu to?

“Ngươi làm sao vậy?”

Tử Tô hỏi một câu.

“Không, không có gì, đại nhân, ngươi đi theo ta.”

Ngao Ngự lắc đầu, đè ép rất nhiều ý nghĩ xuống, chuyên tâm đi đường.

Hắn ta không nên nghĩ nhiều như vậy
Bình Luận (0)
Comment