Hỗn Độn vừa nói chuyện với Tử Tô, vừa truyền âm với ba đại mãnh thú và
Bạch Trạch, tránh cho bốn người này làm lộ tẩy.
Bọn họ phải thống nhất cách nói, tất cả công lao đều thuộc về Sở Duyên.
“Sư tôn ta?”
Thiếu nữ Tử Tô vô cùng mê mang.
Một chút linh trí duy nhất lúc trước của nàng vẫn luôn là bị một chút tàn hồn
của mộng yểm Thượng Cổ tập kích quấy rối.
Một chút linh trí luôn rơi vào ngủ say, đối với thế giới này hoàn toàn là rất ngây
thơ.
Nàng không nhớ rõ, nàng có sư tôn gì đó.
“Ngươi vừa mới hóa hình, đương nhiên không biết, để ta kể cho ngươi nghe về
sư tôn của ngươi, nếu không có sư tôn ngươi, có lẽ ngươi không có ngày hôm
nay.”
Hỗn Độn nở nụ cười nói.
Bảo Bạch Trạch và ba đại mãnh thú khác, bắt đầu truyền thụ “hình tượng quang
minh của Sở Duyên”.
Dù sao nên thổi, trên cơ bản bọn họ đều thổi một lần.
Cho Tử Tô một hình tượng to lớn.
Đối với phương diện này, rõ ràng là năm người vô cùng thành thạo.
Đương nhiên quan trọng nhất là, Tử Tô quá trắng…
Trắng y như một tờ giấy trắng, bọn họ truyền thụ quá thuận tiện.
…
Sau khi trôi qua nửa canh giờ, cuối cùng mọi người truyền thụ cho Tử Tô xong.
“Đại khái là như vậy, tóm lại, sư tôn ngươi có thể nói là một thế giới người vĩ
đại, chính là người đứng trên đỉnh cao nhất thế gian này, nếu không có sư tôn
ngươi, tuyệt đối không có ngươi ngày hôm nay, nếu không có sư tôn ngơi,
ngươi đã sớm chết, ngươi hiểu chưa?”
Sau khi Bạch Trạch nói xong câu cuối, hít sâu một hơi.
“Ừm…”
Thiếu nữ Tử Tô nhẹ giọng nói một câu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên núi
Thiên Vụ.
Nghe nói…
Vị kia vô cùng to lớn, sư tôn cứu nàng ra khỏi cực khổ ở bên kia?
“Muốn đi xem à?”
Hỗn Độn tiến lên trước một bước, nói.
“Ừm.”
Tử Tô nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận.
“Vậy thì đi đi, đi bái kiến sư tôn ngươi, sư tôn ngươi đối với ngươi đúng là ân
trọng như núi.”
Hỗn Độn trầm giọng nói.
Nghe thấy những lời này, lúc này Tử Tô đạp không mà lên, bóng dáng bay về
bên núi Thiên Vụ.
Nàng mới hóa hình, nghiễm nhiên đã có khí thế của cảnh giới Nguyên Anh đỉnh
phong.
Thực sự là vô cùng bất phàm.
Nhìn Tử Tô rời đi, tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở
ra.
Sau khi trầm tĩnh lại, tứ đại mãnh thú có chút vui vẻ.
Sau chuyện này, còn không tạo được quan hệ tốt với Sở đạo hữu kia sao?
Vốn là giúp cân cước của đồ đệ tăng lên, sau đó lại tạo ra hình tượng to lớn cho
đệ tử của Sở đạo hữu.
Đệ tử của Sở đạo hữu, thành tài là chuyện chắc chắn.
Trước mắt chỉ đợi Sở đạo hữu phát hiện ra, đến lúc đó bọn họ đều có thể đoán
được.
Sở đạo hữu chắc chắn sẽ kéo tay bọn họ, nói lời cảm ơn.
Nói không chừng còn cho phép bọn họ cùng gia nhập Vô Đạo Tông kia, cùng
xây dựng thời đại mới này.
Tương lai đều có thể!
…
Trong khu vực Đông Châu.
Núi Thiên Vụ, trên đường tới sơn môn Vô Đạo Tông, thiếu nữ Tử Tô đi ở đây.
Nàng không đạp không phi hành, mà chậm rãi đi trên con đường này.
Mỗi một bước đều chạm mặt đất, không có bất cứ dấu hiệu bay lên.
Nhưng bùn đất trên đường vậy mà tự động tránh đi, không dám dính vào Tử Tô,
vô cùng kỳ lạ, giống như trong vô hình, bất cứ hồng trần gì đều không dám tới
gần nàng.
“Nơi này… Nơi này là tông môn của sư tôn sao? Sư tôn ở phía trên à?”
Tử Tô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đôi mắt tử sắc của nàng nhìn chằm chằm sơn môn, giống như nghĩ tới gì đó.
Nghĩ một lát, nàng mới khởi hành, đi vào trong sơn môn.
Tử Tô một đường tiến về trước, rất nhanh đã đi tới khu vực của Vô Đạo Tông.
Sau khi tiến vào Vô Đạo Tông, nàng vẫn luôn nhìn xung quanh, giống như vô
cùng tò mò với mọi thứ quanh mình.
Hú hú!
Tử Tô đi không lâu, ở phía xa truyền tới tiếng gầm gừ kỳ lạ.
Chỉ thấy một con Thương Long lượn vòng trên bầu trời Vô Đạo Tông, miệng
phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.
“Loại sinh vật gì thế? Bộ dạng uy vũ như vậy, vì sao lại phát ra tiếng kêu kỳ lạ
bỉ ổi như thế? Người này nhất định không phải là sư tôn.”
Tử Tô lạnh nhạt nhìn Thương Long bay lên, trong lòng im lặng nhớ kỹ, bộ dạng
và tiếng kêu của loại sinh vật này.
“Người tới là ai?”
Thương Long “Ngao Ngự” bay trong bầu trời đương nhiên là cũng chú ý tới Tử
Tô.
Bóng dáng nhanh chóng cử động, hóa thành hình người, đi tới trước mặt Tử Tô.
Hắn ta vô cùng cảnh giác nhìn Tử Tô.
Vậy mà người này im hơi lặng tiếng xông vào Vô Đạo Tông bọn họ…
Ngao Ngự nhớ mang máng, trong ngoài tông môn đều có trận pháp.
Ngoại trừ bên ngoài núi Thiên Vụ, mê trận che phủ tầm mắt ra, tất cả trận pháp
trong tông, hiện giờ đều do Âm Dương Trận Thánh Trương Hàn tiếng tăm lừng
lẫy ở bên ngoài bố trí.
[Chưa xong còn tiếp.]