Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 655

Sở Duyên bình thản quan sát đảo này.

Nhưng Ngao Dạ ở bên cạnh Sở Duyên thì không thể bình thản nổi.

Thân là người bị hại của thiên tai, Ngao Dạ vô cùng thê thảm.

Mới đầu lôi điện còn đỡ, hời hợt.

Phía sau có một loạt thiên tai, khiến Ngao Dạ cảm thấy khó khăn.

Đủ loại thiên tai kỳ lạ, trực tiếp tàn phá Ngao Dạ một lần.

Ngao Dạ là cảnh giới Độ Kiếp, thiên tai này không thể diệt Ngao Dạ, nhưng có

thể khiến Ngao Dạ cảm thấy phiền phức, khiến Ngao Dạ cảm thấy không chịu

nổi.

Ví dụ như…

Quần áo của Ngao Dạ bị rách nát, không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì.

Cho nên, đợi hai người đi tới giữa đảo nhỏ, hình tượng của hai người trở nên

khác hoàn toàn.

Sở Duyên còn đỡ, vẫn là như vậy, toàn thân lóng lánh kim quang, tràn ngập đại

thế của Thiên Địa.

Ngao Dạ ở bên cạnh thì trở nên thê lương.

Xiêm y toàn thân đều trở nên cũ nát không chịu nổi, hấp hối, không biết còn

tưởng là dân chạy nạn.

“Tông, tông chủ, vì, vì sao thiên tai không tạo thành thương tổn đối với

ngươi…”

Cơ thể Ngao Dạ đều đang run lẩy bẩy, nhìn Sở Duyên như vậy, ngoại trừ im

lặng thì chỉ có im lặng.

“Thực lực, ngươi quá yếu, nếu ngươi tu luyện tới tình trạng của bổn tọa, đương

nhiên là thiên tai sẽ không xâm phạm tới ngươi.”

Sở Duyên vô cùng kiêu ngạo nói.

Hắn hoàn toàn coi là vì trạng thái vô địch của mình mới coi như không có thiên

tai.

Giống như hắn là dựa vào mình mới có thể coi như không có thiên tai.

“Tông chủ, chuyện này… Rốt cuộc là phải đạt tới cảnh giới gì mới có thể coi

như không có thiên tai?”

Ngao Dạ im lặng một lát, nói một câu như vậy.

Hiện giờ lão ta là cảnh giới Độ Kiếp.

Ở trong mắt lão ta, cùng với rất nhiều người ở đại lục Thần Hành, mỗi một cảnh

giới Độ Kiếp đều là một trong những người mạnh nhất đại lục Thần Hành.

Nhưng cảnh giới như vậy, ở trong miệng tông chủ lại là quá yếu.

Lão ta nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc trên cảnh giới Độ Kiếp còn có cảnh giới gì?

“Đợi ngươi tới cảnh giới đó, ngươi sẽ tự mình hiểu.”

Sở Duyên nói mơ hồ không rõ một câu, vẫn luôn không trả lời thẳng.

Trên cảnh giới Độ Kiếp là cảnh giới gì?

Sao hắn có thể biết?

Hắn cao nhất mới là cảnh giới Nguyên Anh, biết cảnh giới Độ Kiếp là dựa vào

cảnh giới của đệ tử mới biết.

“Được rồi, tông chủ.”

Ngao Dạ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Lão ta cúi đầu nhìn cơ thể mình, thở dài một hơi.

Trong lòng có chút may mắn…

May mà…

May mà nơi này là một đảo nhỏ ở hải ngoại, không phải đại lục Thần Hành.

Nếu ở đại lục Thần Hành, bị những người khác nhìn thấy bộ dạng của lão ta

hiện giờ, chính lão ta đều ngượng muốn chết.

Đường đường là một thế hệ yêu vương của yêu tộc, một thế hệ Long Quân, tọa

kỵ của tông chủ tông môn ẩn thế Đông Châu, vậy mà nghèo túng như thế.

Quá mất mặt…

Đây không phải mất mặt thông thường.

“Đi thôi, nơi này là giữa đảo nhỏ rồi.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngao Dạ, vỗ bả vai đối phương, tiến về phía trước.

“Tông chủ, chúng ta tới giữa đảo nhỏ, là tới làm gì?”

Ngao Dạ ngẩng đầu dò hỏi.

“Ngươi đi theo bổn tọa là được, không cần hỏi nhiều như vậy.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngao Dạ, xua tay nói.

Nghe thấy những lời này, Ngao Dạ không dám đặt câu hỏi nữa, chỉ có thể cúi

đầu, lẳng lặng theo sau Sở Duyên.

Hai người một đường tiến về trước.

Khi đi tới trước một ngọn núi, hai người mới dừng lại, ánh mắt nhìn ngọn núi

phía trước.

Vẻ mặt Ngao Dạ cảnh giác nhìn ngọn núi trước mặt.

Sợ trên ngọn núi lại bắn ra thiên tai tới tấn công lão ta.

Thực sự là vì lão ta bị thiên tai tấn công nhiều lần rồi, đều dưỡng thành loại cảm

giác e sợ.

Nhìn bất cứ thứ gì, đều hoài nghi chính là điềm báo thiên tai hàng lâm.

So với Ngao Dạ, Sở Duyên bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn đứng trước mặt ngọn núi này, lẳng lặng ngắm nhìn.

Trong mắt có hào quang lóe lên.

Hắn cảm nhận được, cảm nhận được rung động trong lòng, cảm nhận được cơ

duyên kia, chính là truyền từ ngọn núi này tới.

Trên ngọn núi, có cơ duyên thuộc về Sở mỗ hắn.

“Đi, theo ta lên đó.”

Sở Duyên cất bước, muốn lên núi.

Hắn mới bước ra một bước, lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy hắn bước ra một bước, bàn chân giẫm lên núi, lại bước lên không.

Nơi bị hắn giẫm lên, những “tảng đá” đều sụp xuống.

Sở Duyên tập trung nhìn vào, những thứ trước mặt hắn…

Có vẻ căn bản không phải là đá.

Mà là từng quả trứng màu xám? Một thứ gì đó rất giống trứng côn trùng.

Trên trứng mọc không ít rêu xanh cỏ dại.

Một đống trứng chồng lên nhau, lọt vào tầm mắt đầu tiên, giống như là một

ngọn núi.

Quan trọng nhất là, những quả trứng này nhìn giống như không có bất cứ sinh

cơ gì.

Cho nên liếc mắt một cái nhìn qua, không hề khiến người ta sinh ra lòng phòng

bị.

“Những quả trứng này là thứ gì thế?”

Sở Duyên cau mày.

Hắn cúi người nhặt một quả trứng lên, đặt lên tay nhìn.
Bình Luận (0)
Comment