Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 656

Quả trứng trên tay hắn có màu xám, nhưng trong đó phiếm một chút màu tím,

nhìn có vẻ đẹp mắt.

Chẳng qua căn bản không nhìn ra, rốt cuộc quả trứng này là thứ gì.

Ngay khi Sở Duyên muốn cầm quả trứng này, hỏi Ngao Dạ xem, dị tượng đột

nhiên xuất hiện.

Không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, giống như bị lực lượng thần bí nào

đó ảnh hưởng.

Chỉ trong thời gian ngắn, không gian xung quanh hỗn loạn trên phạm vi rộng,

sau khi hỗn loạn vặn vẹo tới cực hạn, trực tiếp phá vỡ.

Cách đó không xa ngọn núi do trứng chồng lên, chỉ trong nháy mắt đã bị không

gian nghiền nát hút vào.

Ngao Dạ ở bên cạnh đều không có cách nào tránh khỏi, đang không ngừng bị

không gian phá nát hút đi.

Chỉ riêng Sở Duyên chỉ lo thân mình, không gian loạn lưu hỗn loạn này, không

chút nào lan tới gần Sở Duyên…



Giữa đảo nhỏ, tai họa không gian loạn lưu đang diễn ra, chỉ riêng Sở Duyên cứ

đứng ở đó, nhưng không gian loạn lưu không lan tới gần hắn chút nào.

Chuyện này vô cùng tài tình, trái lại Ngao Dạ, lão ta không có vận may bản lĩnh

như vậy, bị không gian loạn lưu điên cuồng hút đi.

Nếu không phải lão ta dốc toàn lực, lấy pháp lực đối kháng, chỉ sợ đã bị hút vào

trong không gian loạn lưu.

Nhưng cho dù lão ta dốc toàn lực đối kháng, vẫn chỉ cầm cự được, căn bản

không thể thoát khỏi không gian loạn lưu.

Không thể thoát khỏi không gian loạn lưu, chuyện này đại biểu cho cứ tiếp tục

giằng co như vậy, đợi khi lão ta hết sức, lão ta sẽ bị kéo vào không gian loạn

lưu.

“Tông chủ cứu ta!”

Ngao Dạ hoảng sợ kêu to với Sở Duyên.

Sợ kêu muộn, sẽ bị không gian loạn lưu kéo vào.

“Ngươi, chuyện này…”

Sở Duyên nhìn không gian vặn vẹo xung quanh và quả trứng trên tay mình, rơi

vào trầm tư.

Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn miễn dịch với không gian loạn lưu, thậm chí chính

hắn đều không biết, đây là miễn dịch kiểu gì.

Hay là, thử đi qua xem?

Hình như không gian loạn lưu không dám tới gần hắn.

Nói không chừng hắn đi qua, không gian loạn lưu sẽ tránh đi.

Nghĩ như vậy, lúc này Sở Duyên bắt đầu hành động.

Khi hắn đi tới gần Ngao Dạ, quả nhiên, mỗi khi Sở Duyên đi một bước, không

gian loạn lưu ở phía trước sẽ suy yếu hơn.

Đồng thời, chỗ hắn vốn đứng ban đầu cũng bị không gian loạn lưu bao trùm.

“Còn có thể như vậy sao? Bởi vì trạng thái vô địch?”

Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức vui vẻ.

Hắn nhìn Ngao Dạ không có tinh lực nhìn bên hắn, lập tức nổi lên ý chơi đùa.

Hắn tiến lên trước một bước, không gian loạn lưu ở phía trước lập tức biến mất.

Hắn lại lùi một bước, không gian loạn lưu lại bao trùm phía trước.

Hắn lại tiến một bước…

Rồi lùi về sau một bước…

Làm đi làm lại như vậy.

Sở Duyên chơi lặp lại với không gian loạn lưu, mãi đến khi Ngao Dạ sắp không

chịu nổi, hắn mới quyết định đi tới bên Ngao Dạ.

Sở Duyên vừa mới tới gần bên Ngao Dạ, nhất thời không gian loạn lưu bên

Ngao Dạ biến mất.

Ngao Dạ cũng thành công thoát thân mà ra.

Lão ta suy yếu nằm trên đất, điên cuồng thở hổn hển, vô cùng cảm kích nhìn về

phía Sở Duyên.

“Đa tạ tông chủ cứu giúp, nếu không có tông chủ cứu giúp, chỉ sợ ta đã bị

không gian loạn lưu hút đi mất.”

Ngao Dạ hít sâu một hơi, mở miệng nói.

“Không cần khách sáo.”

Sở Duyên xua tay, ho khan một tiếng, nói.

“Tông chủ, vì sao chỗ này không có không gian loạn lưu?”

Ngao Dạ thật cẩn thận trốn sau lưng Sở Duyên, ánh mắt nhìn không gian vặn

vẹo ở bốn phía, tràn ngập kiêng kị.

Nếu không có Sở Duyên cứu lão ta, lão ta tuyệt đối không còn, lão ta biết rất rõ.

Nhưng mà lão ta thực sự nghĩ mãi không ra, vì sao đảo nhỏ này sẽ có không

gian loạn lưu.

Đảo nhỏ này nhiều tai nạn, cho nên có nhiều thiên tai như vậy.

Nếu là như vậy, Ngao Dạ có thể lý giải, nhưng thứ như không gian loạn lưu này,

vạn năm khó gặp được…

Một khi gặp phải, cho dù là cảnh giới Độ Kiếp đều không trốn thoát.

Thứ khủng bố mà hiếm có như vậy, lại xuất hiện trên hòn đảo nhỏ này.

Điều này khiến Ngao Dạ thực sự nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc hòn đảo này phạm

phải chuyện gì, mà có nhiều tai nạn như thế.

“Đảo nhỏ này là thiên chú chi địa, cho nên có nhiều tai nạn như vậy.”

Sở Duyên thuận miệng trả lời một câu.

Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quả trứng kỳ lạ trên tay.

Sau khi nhìn một lát, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước vẫn là

không gian vặn vẹo.

Chẳng qua ngọn núi do quả trứng tạo thành đã biến mất không thấy.

Sau khi ngọn núi kia biến mất, loại “cơ duyên” mà Sở Duyên cảm nhận được

biến mất không thấy nữa.

“Quả trứng này…”

Sở Duyên im lặng một lát, nghĩ một lát, hắn quyết định dùng hệ thống tra xét

xem rốt cuộc quả trứng này là thứ gì.

Ý niệm vừa động, màn ảnh màu lam chỉ có hắn mới thấy được ngưng tụ mà ra.
Bình Luận (0)
Comment