Đó là loại cảm giác thể xác và tinh thần linh hồn đều cảm thấy nóng rực.
“Không biết, sao thế, ngươi sắp không chịu nổi rồi hả?”
Sở Duyên nhìn ra trạng thái của Ngao Dạ không thích hợp lắm, không khỏi nhíu
mày hỏi một câu.
“Tông chủ, ngươi thần thông quảng đại, đối với ngươi… Ta không được, ta thực
sự sắp không chịu nổi!”
Gương mặt Ngao Dạ đều đã đỏ lên.
Đó là bị phỏng, lại không cứu lão ta, lão ta cảm thấy mình sẽ thành Thương
Long đầu tiên bị nướng chín trong trăm vạn năm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên nhíu mày.
Sao hắn cảm thấy mang theo Ngao Dạ này, hoàn toàn là liên lụy tới hắn?
Nghĩ thì nghĩ, ghét bỏ thì ghét bỏ, tọa kỵ vẫn phải cứu.
Dù sao ở trong hải dương vô tận, một mình đi đường, cũng vô cùng nhàm chán.
Sở Duyên chỉ có thể cúi đầu nhìn thoáng qua kim quang quanh người hắn, thử
xem có thể điều một phần kim quang của mình đi bảo vệ Ngao Dạ hay không.
Theo tâm ý của hắn, kim quang quanh người hắn thực sự bắt đầu chuyển động.
Ở cánh tay hắn một phần kim quang bay ra, bao phủ Ngao Dạ.
Ngao Dạ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là không cảm nhận được
nóng rực nữa.
“Thực sự có thể sao?”
Sở Duyên nhìn kim quang mỏng manh trên người Ngao Dạ, cảm thấy kinh
ngạc.
Hắn thực sự điều động được trạng thái vô địch này sao?
Đây là ảo giác à?
Vì sao hắn cảm thấy, từ khi hắn biến thành trạng thái linh hồn xong, đối với
điều động trạng thái vô địch, trở nên càng dễ dàng hơn.
“Đa tạ tông chủ cứu giúp!”
Ngao Dạ ở một bên hoàn hồn lại vội vàng đi tới, hành lễ nói cảm ơn với Sở
Duyên.
“Ngươi không có gì đáng ngại đúng không?”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngao Dạ, hỏi một câu.
“Tông chủ, ta không sao.”
Ngao Dạ vội vàng nói.
“Ừm, không sao thì tốt, nhìn xem đi, xem phía dưới có thứ gì.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt nhìn vòng xoáy dưới đáy biển, hắn muốn nhìn xem, trong vòng xoáy
dưới đáy biển, rốt cuộc sẽ lộ ra thứ gì.
Ngao Dạ thấy Sở Duyên không nói nữa, cũng không dám nói thêm câu nào.
Hai người đều nhìn về phía vòng xoáy dưới đáy biển.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vòng xoáy dưới đáy biển bao trùm phạm vi càng
lúc càng rộng, cảm giác nóng rực trong không khí càng lúc càng khủng bố.
Chẳng qua cảm giác nóng bỏng này mạnh tới mấy, cũng không thể tạo thành bất
cứ ảnh hưởng gì đối với Sở Duyên và Ngao Dạ.
Rõ ràng là trạng thái vô địch coi như không có mọi thứ.
Sau khi qua vài canh giờ, sắc trời đều dần tối lại, vòng xoáy vô cùng vĩ đại ở
phía dưới cũng có biến hóa.
Bùm!
Chính giữa vòng xoáy này, giống như có thứ gì đó muốn phá vỡ mà ra, một
tiếng vang thật lớn, vô số bọt sóng bị kích lên, bay thẳng tới chân trời.
Sở Duyên thấy thế, vội vàng kéo Ngao Dạ, bay lên trên một khoảng, tránh bị
bọt sóng đánh trúng.
Hắn không muốn bị làm ướt sũng.
“Tông chủ, hình như có thứ gì đó sắp ra ngoài.”
Đôi mắt Ngao Dạ nhìn chằm chằm bọt sóng đang kích động ở phía dưới.
Sở Duyên ở bên cạnh nghe thấy những lời này không nhịn được trợn tròn mắt.
Chuyện này ai chẳng biết, có thứ gì đó sắp chui ra.
Chuyện rõ ràng như vậy, có mắt đều có thể nhìn ra được?
Sở Duyên trợn trừng mắt, chẳng muốn đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía sóng
nước chỗ vòng xoáy.
“Tông chủ, thứ phía dưới, có phải là yêu tộc hay không?”
Bỗng nhiên Ngao Dạ hỏi một câu như vậy.
“Hả? Vì sao ngươi lại hỏi như thế?”
Sở Duyên liếc mắt nhìn về phía Ngao Dạ, mở miệng hỏi.
“Ta đột nhiên có loại cảm giác, loại cảm giác sinh tử đại địch, giống như ở phía
dưới vòng xoáy, có một yêu vật là sinh tử đại địch của long tộc ta.”
Ngao Dạ lắc đầu, đáp như vậy.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên thực sự im lặng.
Phía dưới vòng xoáy, chẳng lẽ sống nhờ một đại yêu khủng bố như thế?
Hay là nói, nơi này có một đại yêu ngủ say, hiện giờ đại yêu khôi phục, những
vòng xoáy, sóng nước này ấy à, tất cả đều là dấu hiệu tỉnh dậy?
Dấu hiệu tỉnh dậy này đều đã mạnh như thế, nếu tỉnh lại ra ngoài, sẽ mạnh cỡ
nào?
Hắn có trạng thái vô địch, hẳn là đánh thắng được?
Hay là nhân lúc thứ này còn chưa ra, cho gã ta nếm thử vòng sáng kim sắc?
Khả thi.
Lúc này Sở Duyên giơ tay muốn cho phía dưới vòng xoáy một vòng sáng kim
sắc.
Không đợi Sở Duyên phát ra công kích, một hư ảnh rất to phá tan vòng xoáy mà
ra, đứng trong trời đất.
Hư ảnh này vừa mới xuất hiện, hào quang cực nóng chiếu sáng ngàn dặm xung
quanh.
Hắc ám ngàn dặm xung quanh đều bị loại bỏ, từ đêm tối chuyển thành ban ngày.
Hào quang chiếu rọi, Sở Duyên bị chiếu đôi mắt cảm thấy có chút không mở ra
được.
Sau khi dùng trạng thái vô địch bao bọc đôi mắt mới đỡ hơn.
Sở Duyên nhìn hư ảnh kia một lần nữa, cũng đã thấy rõ.
Hư ảnh kia là…
Là một gốc cây?
Một cây quái thụ kỳ lạ.
Nhưng hư ảnh đại thụ này khổng lồ cỡ ngàn vạn trượng, đứng trong trời đất,
giống y như cây trụ của trời đất.