Ở trên tàng cây có rất nhiều cành cây, mỗi cành cây đều treo một cái bóng đèn.
Quang mang chói mắt là từ trên những bóng đèn đó tỏa ra.
“Cây, bóng đèn? Đây là thứ đồ chơi gì thế.”
Sở Duyên cảm thấy hoang mang.
Nhưng hắn cũng nhìn ra được, cây đại thụ kỳ lạ kia không phải là thật thể, chỉ là
hư ảnh.
Trái lại mấy bóng đèn kia, hình như có thật thể.
Sở Duyên cẩn thận đếm, có tổng cộng 10 cái bóng đèn.
Chín cái ở dưới, một cái ở trên, đều đang tỏa ra quang mang chói mắt.
Nếu không phải Sở Duyên có trạng thái vô địch, chỉ sợ căn bản không thấy rõ.
Nhưng mà, rốt cuộc những bóng đèn này là thứ đồ chơi gì?
Hay là…
Dùng vòng sáng kim sắc chém ra thử xem?
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, trên quảng trường ở Vô Đạo Tông.
Lúc này, Tư Nhạc và thiếu nữ Tử Tô đứng ở đó, đứng đối diện nhau.
Hai bọn họ dự định so tài một lát, đây là Tử Tô nói ra.
Rất rõ ràng, Tử Tô có chút tò mò và không phục đối với bản lĩnh của sư tỷ này.
Lúc trước Tư Nhạc im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Tử Tô, ngay cả Tử Tô
đều không thể phát hiện ra.
Dưới cân cước đứng đầu, cho dù bản thân Tử Tô không có kiêu ngạo, nhưng
đương nhiên kiêu ngạo huyết mạch tồn tại trong lòng, vẫn khiến Tử Tô cảm
thấy không phục đối với Tư Nhạc.
Tư Nhạc đối mặt với ý định so tài của Tử Tô, đương nhiên là không có khả
năng không đồng ý.
Lúc này mới có trận so tài như vậy.
Hai người đứng đối diện nhau, người nào cũng không ra tay trước.
Rõ ràng đều đợi đối phương ra tay trước.
Giằng co như vậy một lát, một lát sau, Tư Nhạc vẫn lựa chọn mở miệng.
“Sư muội, dựa theo bối phận trong tông ta, ta là sư tỷ của muội, đây là so tài,
đương nhiên sư muội sẽ ra tay trước.”
Tư Nhạc nói như vậy.
“Không, sư tỷ, so với quy củ này, ta càng muốn nhìn bản lĩnh của sư tỷ trước,
lúc trước sư tỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng ta, ta rất tò mò bản lĩnh
này.”
Tử Tô lắc đầu nói.
“Thôi, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ ra tay trước?”
Tư Nhạc nghe thấy thế, không tiện nói gì thêm, lắc đầu cười nói.
“Sư tỷ cứ việc ra tay…”
Tử Tô còn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi tới từ sau lưng nàng,
cuồn cuộn nổi lên mấy lọn tóc màu tím.
Một bàn tay trắng nõn thon dài khoác lên vai Tử Tô.
“Sư muội, muội đang nhìn đi đâu thế?”
Một giọng nói vang lên ở phía sau.
Tử Tô hơi quay đầu, thì thấy Tư Nhạc đứng sau lưng nàng.
Đôi mắt nàng lóe lên chút ánh sáng.
Bây giờ, nàng vẫn không cảm nhận được Tư Nhạc.
Thậm chí ngay cả Tư Nhạc hành động như thế nào nàng cũng không rõ.
“Sư tỷ, tỷ…”
“Tỷ làm thế nào vậy?”
Tử Tô không nhịn được hỏi ra.
“Bởi vì âm thanh, toàn bộ âm thanh trên thế gian đều có thể là đại đạo chi âm,
toàn bộ âm thanh cũng đều có thể không phải đại đạo chi âm, giọng nói của sư
muội, vốn là cho ta khống chế.”
Tư Nhạc giải thích.
Chẳng qua gương mặt Tử Tô vẫn tràn ngập sửng sốt.
Rất rõ ràng, nàng hoàn toàn không nghe hiểu Tư Nhạc đang nói gì.
“Nghe không hiểu sao?”
Tư Nhạc hỏi.
“Ừm… Ý của sư tỷ là, chỉ cần ta không phát ra âm thanh, vậy sư tỷ sẽ không
thể làm gì được ta sao?”
Tử Tô ngẩng đầu hỏi.
“Không phải, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, tiếng lòng cũng là âm
thanh, mỗi một hành động lời nói dù ít dù nhiều đều phát ra âm thanh.”
Tư Nhạc lắc đầu nói.
“Vậy sao…”
Tử Tô cúi thấp đầu, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Sư muội, ta đã ra chiêu, đến lượt muội.”
Tư Nhạc cười nói.
“Được, sư tỷ, vậy ta ra chiêu nhé?”
Tử Tô nghiêng đầu, hỏi một câu.
“Ừm, sư muội, muội ra chiêu đi.”
Tư Nhạc gật đầu, xác nhận một lần.
Sau khi Tư Nhạc gật đầu, nàng vốn định nhìn Tử Tô, muốn xem rốt cuộc sư
muội này có bản lĩnh gì.
Kết quả nàng không thấy được gì, chỉ thấy trong mắt Tư Nhạc xuất hiện quang
mang tử sắc.
Sau đó…
Sau đó không còn.
Tử Tô nhận thua một cách kỳ lạ.
Tư Nhạc không để ý, cười động viên Tử Tô vài câu.
Sau đó nàng dẫn Tử Tô quay trở về tẩm điện của mình, tiếp tục giáo huấn cho
Tử Tô đạo lý “lặng lẽ mạnh dần, kinh diễm sư tôn”.
Sau khi giáo huấn xong không lâu, sư tôn trở về.
Sư tôn ngẫu nhiên phát hiện hành vi việc làm của nàng trong tông.
Vô cùng vui mừng, còn chỉ điểm riêng cho nàng, dạy bảo nàng về âm nhạc chi
đạo tầng càng cao hơn.
Tu hành của nàng cũng tiến triển cực nhanh.
Sau đó không lâu, lại càng đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong.
Tư Nhạc đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong xong, sư tôn phái nàng rời núi,
bảo nàng đi truyền thụ cho người trong thiên hạ, cái gì là âm nhạc chi đạo chân
chính.
Nàng vừa đi ra ngoài, truyền thụ âm nhạc chi đạo của bản thân ra, nhất thời
được người trong thiên hạ tôn sùng là âm nhạc sư, được vạn người kính trọng
ngưỡng mộ, ở giới phàm tục đều có danh tiếng rất lớn.
Cuối cùng, lại tu luyện trăm năm sau.