Tư Nhạc bắt đầu phi thăng, phá toái hư không, đi tới thượng giới…
Sau khi phi thăng, trong đầu Tư Nhạc cảm thấy hỗn độn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại quay về quảng trường của Vô Đạo
Tông, trước mặt vẫn là Tử Tô.
Tử Tô vẫn đầu hàng giống y như lần trước.
Tư Nhạc mơ hồ, lại trải qua một lần nhân sinh.
Nhân sinh lần này của nàng không khác gì lần trước.
Chẳng qua có chút khác biệt, nhưng cơ thể vẫn y như vậy.
Nàng vẫn trở thành âm nhạc sư của người trong thiên hạ, sau đó phá toái hư
không, phi thăng thượng giới…
Sau đó lại quay trở về một lần nữa.
Tư Nhạc lại quay về quảng trường của Vô Đạo Tông.
Bây giờ, Tư Nhạc đã nhận ra có chỗ không thích hợp, nàng nhìn Tử Tô trước
sau như một, vẫn luôn nhận thua.
“Đây là ảo giác sao? Huyễn thuật thật chân thật, vậy mà trong lúc này ta không
phát hiện ra, còn trải qua lâu như thế mới nhận thấy được.”
Đôi mắt Tư Nhạc dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn “Tử Tô” nhận thua trước mặt, đột nhiên lộ ra tươi cười.
“Sư muội à, không ngờ tới vậy mà sư tỷ ta mắc bẫy của muội, bây giờ ta đã
nhìn ra, phá!”
Tư Nhạc nhìn trước mặt mình, ngón tay thon dài điểm lên hư không.
Bùm!
Từng đạo gợn sóng lấy nàng làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám
hướng.
Chỉ trong nháy mắt, cả thế giới giống như tan vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ
khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Tư Nhạc lại nhìn một lát.
Quả nhiên, trước mặt nàng đã biến thành một vùng thế giới hoàn hảo không tổn
hao gì.
Nàng vẫn đứng trên quảng trường Vô Đạo Tông như cũ, phía trước nàng, vẫn là
Tử Tô.
“Sư muội, bản lĩnh của muội thật khó tin, loại ảo giác này, vậy mà ta không phát
hiện ra được.”
Tư Nhạc không khỏi cười cảm khái, nói.
“Sư tỷ, đâu mới là mộng chân chính, đâu mới là tỷ chân chính, tỷ thực sự phân
biệt được rõ sao?”
Trên mặt Tử Tô không có bất cứ biểu cảm gì, thản nhiên nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, Tư Nhạc sửng sốt một lát.
Đâu mới là mộng chân chính?
Đâu không phải hiện thực?
Lúc này hai tay Tư Nhạc vươn ra, một dòng khí hình thành đàn cổ ngưng tụ mà
thành.
Hai tay nàng gảy dây đàn, vô số gợn sóng đánh nát thế giới.
Nàng lại đi tới một thế giới, vẫn là quảng trường kia, vẫn như cũ là Tử Tô.
“Sư tỷ, đâu mới là mộng chân chính, đâu mới là tỷ chân chính, tỷ thực sự phân
rõ được sao?”
Tử Tô vẫn nói những lời này.
Tư Nhạc không tin, lại gảy đàn.
Lại một thế giới biến mất…
Nàng lại tiến vào một thế giới, vẫn là quảng trường của Vô Đạo Tông, vẫn là
Tử Tô…
Lặp đi lặp lại vài chục lần.
Đến cuối cùng, Tư Nhạc đều đã mê mang.
Đâu…
Đâu mới là thế giới chân chính?
Tư Nhạc tinh thần chậm rãi trầm luân ngay cả đánh đàn đều không thể duy trì
được.
Ngay khi Tư Nhạc sắp không chống đỡ nổi, bỗng nhiên lúc này, trên vòm trời
chiếu rọi xuống quang mang chói mắt, thế giới xung quanh nghiền nát.
Tư Nhạc quay về thế giới chân thật.
Mà trên vòm trời, mười mặt trời bay lên.
Cộng thêm Thái Dương Tinh, có 11 mặt trời cùng tồn tại!
…
11 mặt trời nhô lên cao.
Bỗng nhiên xuất hiện 11 mặt trời, khiến linh khí cả Thiên Địa đều trở nên điên
cuồng.
Chuyện này không đơn giản khiến so tài giữa Tư Nhạc và Tử Tô bị bỏ dở.
Tất cả mọi người ở đại lục Thần Hành cũng nhìn thấy 11 mặt trời lên cao này.
11 mặt trời nhô lên cao, vô số đại yêu ngủ say, cường giả nhân tộc bế quan tu
hành đều giật mình tỉnh lại, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bọn họ đều vô cùng hoang mang, rốt cuộc dị tượng này là gì?
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dị tượng này hơi kỳ lạ.
Chuyện này khiến bọn họ hơi hoài nghi, có phải có trọng bảo gì đó xuất thế hay
không.
Mọi người thời đại mới hoàn toàn không biết 11 mặt trời nhô lên cao đại biểu
cho cái gì.
Đương nhiên, ngoại trừ đám đệ tử của Sở Duyên như Diệp Lạc Trương Hàn của
thời đại mới.
Tu vi của mấy người này đã rất cao, mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Nhất là Trương Hàn, người thường xuyên giao tiếp với Thái Âm Tinh.
Hắn ta đã chiếm được tin tức từ chỗ Thái Âm Tinh trước tiên.
Biết rõ tình hình có chút không ổn, cũng liên lạc với đám Diệp Lạc trước, làm
xong mọi chuẩn bị.
Mà duy nhất biết chuyện xảy ra, cũng chỉ có người tồn tại trong thời đại cũ.
Bọn họ nhìn thấy 11 mặt trời nhô lên cao xong, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
…
Trên quảng trường của Hướng Đạo Tông.
Tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch tụ tập với nhau.
Vẻ mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng.
“11 mặt trời nhô lên cao…”
“Ngoại trừ Thái Âm Tinh của thời đại mới, mười mặt trời còn lại… E rằng là 10
vị kia đúng không?”
Hỗn Độn im lặng rất lâu, mở miệng nói.
“Kim ô thập thái tử, đây là thần hồn của bọn họ đúng không? Vậy mà thần hồn
của bọn họ vẫn còn tồn tại…”