Ngao Dạ và Lý Nhị Cương gặp mặt, chuyện đầu tiên Ngao Dạ làm, chính là
đuổi Ngao Ngự đi.
Tránh cho đứa con thứ 97 không đáng tin của mình, thương tổn tới trứng trùng.
Lại sau đó, Ngao Dạ mới giải thích chuyện trứng trùng với Lý Nhị Cương, cùng
với dặn dò của Sở Duyên.
Lý Nhị Cương nghe xong, cũng cẩn thận nhận lấy trứng trùng.
Nhìn bộ dạng của Lý Nhị Cương, Ngao Dạ còn có chút lo lắng, nhưng lão ta
không muốn tự mình ở lại trông chừng, lão ta sốt ruột muốn đến Thần Binh Các
hoặc là điện Truyền Pháp.
Kết quả là, Ngao Dạ nghĩ một lát, nghĩ ra một phương pháp.
Lão ta có hai điện phủ, mỗi điện phủ sẽ có hai canh giờ, không bằng phân ra
chút thời gian làm khen thưởng cho người này, để hắn ta chiếu cố trứng trùng.
Nghĩ như vậy, lúc này Ngao Dạ mở miệng.
“Lý đạo hữu, hi vọng ngươi chiếu cố trứng trùng này cẩn thận, tông chủ đã nói,
chỉ cần ngươi chiếu cố trứng trùng này thật tốt, mãi đến khi trứng trùng ấp trứng
thành công, thì sẽ chấp thuận cho ngươi tiến vào Thần Binh Các một canh giờ!”
Ngao Dạ nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương trợn to mắt.
Tiến vào Thần Binh Các một canh giờ sao?
Nói ra, hắn ta thực sự chưa từng tiến vào Thần Binh Các.
Bởi vì hắn ta biết trong Thần Binh Các toàn là đồ trân quý, nơi đó không thể tùy
tiện tiến vào.
Mà lúc này lại nói, có thể tiến vào Thần Binh Các một canh giờ?
“Ngao đạo hữu, ta đã biết! Ta sẽ chiếu cố trứng trùng này cẩn thận, mãi đến khi
trứng trùng ấp trứng, mong Ngao đạo hữu yên tâm đi phục mệnh với tông chủ.”
“Chỉ cần Lý Nhị Cương ta còn một hơi thở, đương nhiên là sẽ bảo vệ trứng
trùng này!”
Lý Nhị Cương vô cùng kiên định nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngao Dạ không nói gì thêm.
Nói mới câu với Lý Nhị Cương xong, thì xoay người rời đi.
Sau khi Ngao Dạ rời đi, Lý Nhị Cương nhìn trứng trùng trên tay, trầm tư một
lát, lấy ra một tấm khăn lụa, bao trùm lấy trứng trùng.
Sau đó làm một cái tổ nhỏ ấm áp, bỏ trứng trùng vào trong tổ nhỏ.
Lại sau đó…
Lại sau đó không còn gì nữa.
Hắn ta đi nấu cơm, kiêm chức chăn heo nuôi gà vịt, làm đồ ăn.
Nhưng hắn ta không ấp trứng, đặc biệt ấp loại trứng trùng.
Nhưng mà nói đi nói lại, ấp trứng trùng, cũng không cần kỹ xảo gì đúng không?
Hẳn là cần đợi là được?
Lý Nhị Cương nhìn trứng trùng trong tổ nhỏ, xoa hai tay, không kiên nhẫn chờ
đợi, hắn ta muốn tới Thần Binh Các xem.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Lý Nhị Cương gọi Ngao Ngự tới, nói thẳng với
Ngao Ngự.
“Ngươi canh chừng trứng trùng này cẩn thận, đây là thứ tông chủ nhìn trúng,
ngươi nhìn trứng trùng này, đợi trứng trùng này ấp trứng, ta sẽ cho ngươi cơ hội
tiến vào Thần Binh Các 15 phút, đây là tông chủ tự mình hứa hẹn, cứ yên tâm
tiến vào!”
Chiếm được những lời này Ngao Ngự gào khóc, ngồi xổm bên cạnh tổ nhỏ, tràn
ngập tinh lực đợi trứng trùng ấp trứng…
…
Trong khu vực Đông Châu, trong núi Hướng Đạo.
Lúc này, Sở Duyên trợn to mắt, nhìn Bạch Trạch trước mặt mình.
“Cái gì?”
“Ngươi nói cây tía tô kia hóa hình rồi hả? Bây giờ đang ở trong Vô Đạo Tông?”
Sở Duyên hít sâu một hơi.
Lần này hắn đi là hơn ba tháng, không ngờ hơn ba tháng trôi qua, cây tía tô kia
đã hóa hình.
“Đúng vậy, đạo hữu, cây tía tô kia đã hóa hình.”
Bạch Trạch gật đầu, nói.
Lão ta vốn đang định nói một chút về cân cước của cây tía tô, nhưng nghĩ lại,
với nhãn lực của Sở đạo hữu, đến lúc đó chắc chắn có thể vừa nhìn là biết.
Cho dù Sở đạo hữu không thèm để ý cỡ nào, cũng có thể lập tức nhìn ra.
Dù sao cân cước đứng đầu, sẽ ảnh hưởng tới thần vận của bản thân, khiến cho
người ta liếc mắt một cái nhìn qua sẽ cảm thấy bất phàm.
“Hóa hình thì tốt, trái lại làm phiền đạo hữu chiếu cố rồi.”
Sở Duyên cười nói.
“Không cần khách sáo, Sở đạo hữu, hai ta phân làm gì ta ngươi, nhưng mà
chiếu cố cây tía tô kia, không đơn giản chỉ có mình ta, bốn vị trong tông ta cũng
có giúp đỡ.”
Bạch Trạch đều xấu hổ giấu diếm công lao của tứ đại mãnh thú.
Bạch Trạch vốn muốn tứ đại mãnh thú làm công cho lão ta, nhưng bây giờ lão
ta xấu hổ làm như vậy.
Thực sự là vì bốn vị kia đã dốc hết sức.
Tinh huyết giống như không cần tiền tung ra, mỗi ngày liệp sát đại yêu Thượng
Cổ, cướp đoạt thiên tài địa bảo ở khắp nơi, chỉ vì bồi dưỡng cây tía tô này.
Nếu lão ta lại tham tất cả công lao, chính lão ta đều cảm thấy xấu hổ.
“Bốn vị kia?”
Sở Duyên nhìn thoáng qua trong Hướng Đạo Tông.
Vốn vị kia là khách khanh của Hướng Đạo Tông sao?
Bọn họ cũng có phần chiếu cố cây tía tô kia à?
Sở Duyên im lặng ghi nhớ trong lòng.
“Được rồi, bổn tọa sẽ nhớ kỹ, vẫn phải cảm ơn đạo hữu và bốn vị đạo hữu kia
chiếu cô, nếu cây tía tô hóa hình, vậy bổn tọa không ở lâu, đi về xem cây tía tô
đã hóa hình đã.”
Sở Duyên chuẩn bị rời đi.