Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 667

“Đạo hữu, đạo hữu, phần lớn chuyện này vẫn là do ta làm, bốn vị kia chỉ giúp

đỡ ta chút thôi, nếu bên cây tía tô có chuyện gì, cứ tìm ta là được, không cần tìm

bốn vị kia.”

Bạch Trạch nghĩ một lát, vẫn bổ sung thêm một câu.

Ý của lão ta đã rất rõ ràng, chuyện này lão ta mới là “công thần”, nếu xảy ra

chuyện gì phải tìm lão ta trước.

Cũng nói, công lao, cũng nên tính lão ta mới đúng.

“Ừm, bổn tọa đã rõ.”

Sở Duyên gật đầu.

Hắn không nghĩ gì khác, hắn nhớ kỹ một câu trong đó, xảy ra chuyện gì, tới tìm

tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này là được.

“Được rồi, đạo hữu biết rõ là tốt, đạo hữu đi làm chuyện của mình đi.”

Trên mặt Bạch Trạch tràn ngập nụ cười.

Nhìn thấy cảnh này, Sở Duyên không nói gì thêm, xoay người bay về phía Vô

Đạo Tông.



Trở lại bên núi Thiên Vụ, chuyện đầu tiên Sở Duyên làm, chính là gọi người

trong tông tới, bảo người đưa Tử Tô tới chỗ sơn môn.

Lần này Sở Duyên đã khống chế được giọng nói, phạm vi khống chế là trong

núi Thiên Vụ.

Rất rõ ràng, Sở Duyên hiện giờ, đã khác với ngày xưa.

Hắn hôm nay, lực khống chế trạng thái vô địch trở nên vô cùng cường đại, có

thể khống chế trạng thái vô địch một cách chính xác.

Chẳng qua Sở Duyên gọi hai ba lần xong, nhưng căn bản không có người đi

xuống, giống như không có người nào nghe thấy, điều này khiến Sở Duyên vô

cùng hoang mang.

Ngay khi Sở Duyên đánh giá, có phải hắn không chế trạng thái vô địch quá yếu,

dẫn tới âm thanh không truyền đi được hay không.

Một bóng dáng hơi gầy đi từ trên núi xuống.

Đó là một thiếu nữ tóc tím, là người Sở Duyên chưa từng gặp bao giờ.

“Ngươi là?”

Sở Duyên nhìn thiếu nữ tóc tím này, lúc này mở miệng hỏi một câu.

Sau khi hỏi xong, hắn cẩn thận đánh giá thiếu nữ tóc tím này.

Trên người mặc bộ đồ vải vô cùng giản dị và màu tím nhạt, giống như y phục

phàm tục mặc, trái lại màu tóc tím hơi tú lệ.

Còn có gương mặt vô cùng tinh xảo, nhưng trên mặt dính chút bùn đất, có vẻ

bình thường.

Cả người nhìn, có loại hương vị phàm tục.

Nhưng trong hương vị phàm tục này, lại xen lẫn chút khí chất bất phàm, có vẻ

vô cùng kỳ lạ.

“Ngươi là?”

Thiếu nữ tóc tím kia không trả lời câu hỏi của Sở Duyên, trái lại hỏi ngược lại.

Nàng hỏi thì hỏi, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán.

Người trước mặt này, có phải là sư tôn của nàng hay không?

Nàng không biết, nhưng nàng có một loại trực giác, người trước mặt tám chín

phần mười chính là sư tôn của nàng.

Nàng cũng không rõ vì sao lại có loại cảm giác đó.

Hình như…

Là vì trên người người này tỏa ra kim quang.

Kim quang này khiến nàng cảm thấy quen thuộc, giống như nàng đã sớm gặp

rồi.

“Bổn tọa chính là tông chủ của tông môn này.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Tham kiến sư tôn!”

Thiếu nữ tóc tím Tử Tô nghe thấy thế, lúc này quỳ xuống hành lễ, trong đôi mắt

có sùng bái.

Trước khi nàng gặp được Sở Duyên, đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết về Sở

Duyên.

Ấn tượng đối với Sở Duyên ở trong lòng, vô cùng to lớn.

Bây giờ gặp được Sở Duyên, hình tượng trong lòng chồng với người trước mắt,

đối với Sở Duyên càng sùng bái hơn.

“Ngươi là… Ngươi là cây tía tô hóa hình?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, sau đó mới hỏi.

“Đúng vậy, sư tôn.”

Tử Tô vô cùng cung kính cúi đầu với Sở Duyên, nói.

Sau khi hóa hình, trên cơ bản đều là trải qua lễ rửa tội “đại ân của sư tôn”, nếu

nàng muốn không tôn kính đều khó có khả năng.

“Không cần hành đại lễ, trong tông môn chúng ta, không cần quy củ hành đại

lễ.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Sư tôn có ân với đệ tử, ngày xưa khi đệ tử chưa hóa hình, linh trí nông cạn, là

sư tôn cứu đệ tử từ tay yêu vương tà ác ra, là sư tôn chém chết bảy bảy bốn

mươi chín yêu vương, giết ra mới cứu đệ tử trở về, về tình về lý, đệ tử nên hành

đại lễ, nên làm vậy!”

Tử Tô vô cùng thành khẩn nói, căn bản không có ý đứng dậy.

Nàng thành khẩn thì thành khẩn, nhưng những lời nàng nói, Sở Duyên không

nghe hiểu một chút nào.

Những lời mà Tử Tô nói, đều là từ miệng tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch “thổi”

ra.

Tử Tô hoàn toàn không biết, coi như là thật.

Nhưng Sở Duyên nghe không hiểu.

Thứ đồ chơi gì thế?

Hắn mang Tử Tô về Vô Đạo Tông như thế nào?

Không phải là dạo một vòng, tìm tới vườn rau, ngay cả gốc đều mang theo sao?

Hắn cứu Tử Tô từ tay một yêu vương tà ác từ khi nào thế?

Còn chém chết bảy bảy bốn mươi chín yêu vương?

Một cây rau mà thôi, không đến mức như vậy chứ.

Yêu Vương gì đó vì tranh cây rau này, nên bị hắn giết sao?

Vẻ mặt Sở Duyên mờ mịt.

Chuyện này là sao đây?

Sao hắn nghe không hiểu gì thế?

“Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này…”

Sở Duyên thực sự không biết nên nói gì.

[Chưa xong còn tiếp.]
Bình Luận (0)
Comment