Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 668

“Sư tôn, đệ tử đều biết, sư tôn có đại ân với đệ tử, đệ tử tuyệt đối không cô phụ

đại ân của sư tôn, đệ tử nguyện ý theo sau sư tôn, báo đáp đại ân của sư tôn!”

Tử Tô lại bổ sung thêm một câu.

Sở Duyên: “…”

Chuyện này ta nên nói tiếp thế nào đây?

Chẳng lẽ hỏi, bây giờ ta đi chém Yêu Vương, có thể giống với những lời này

hay không sao?



Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.

Sở Duyên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý với những lời này.

Mơ mơ màng màng gật đầu, thừa nhận việc này là hắn làm.

Sau khi hắn thừa nhận chuyện này, Tử Tô không hỏi tường tận.

Điều này cũng khiến Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.

Nếu thực sự bị truy hỏi, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng mà Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra, không lâu sau, Tử Tô lại nói một

câu, khiến Sở Duyên im lặng.

“Sư tôn, ta nghe sư tỷ nói, gặp mặt với ngươi lần đầu tiên, ngươi sẽ truyền thụ

đại đạo, sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, sư tôn có thể tiến hành truyền thụ

rồi.”

Tử Tô vô cùng thành khẩn nói.

Lần này Sở Duyên thực sự sững sờ, cái gì mà lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn sẽ

truyền thụ đại đạo?

Thì ra là con đường của hắn đều bị đám đệ tử mò mẫm ra được?

Lúc trước trước khi Tô Hề và Hoa Thần Y xuống núi, tìm đến hắn nói gì đó mà

còn chưa tới Thần Binh Các, nói là Diệp Lạc nói.

Khi đó hắn cảm thấy, có phải con đường của hắn bị đám đệ tử mò mẫm ra rồi

hay không.

Bây giờ lại y như vậy?

Con đường của hắn thực sự không có một chút tính bí ẩn nào.

Gương mặt Sở Duyên hơi âm trầm.

May mà toàn thân có kim quang bao phủ, người khác căn bản không thấy rõ vẻ

mặt hắn.

“Chuyện này…”

“Đây là người nào nói với ngươi?”

Sở Duyên hít sâu một hơi, khiến giọng nói duy trì lạnh nhạt, mở miệng nói.

“Sư tôn, đều là sư tỷ Tư Nhạc bảo ta, mấy ngày nay ở trong tông, đều là sư tỷ

Tư Nhạc chiếu cố ta.”

Thiếu nữ Tử Tô ngoan ngoãn trả lời.

Nghe thấy những lời này, gương mặt Sở Duyên cứng đờ.

Tư Nhạc sao?

Sao Tư Nhạc dám?

Trước đây mạng của Tư Nhạc này là do hắn cứu trở về, đối với Tư Nhạc này,

hắn coi như là khoan dung.

Cho dù bị đâm sau lưng, hắn cũng không đi so đo.

Vậy mà Tư Nhạc dám ở sau lưng, đâm hắn lần thứ hai như vậy?

Còn nói con đường của hắn ra.

Mò mẫm ra được thì mò mẫm đi, chuyện này hắn không so đo.

Nhưng vì sao còn nói ra, nói ra thì thôi, vì sao còn nói cho Tử Tô.

Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, giáp mặt Tử Tô, hắn không tiện nói gì

thêm.

“Tử Tô… Ngươi là cây tía tô hóa hình, vậy trực tiếp lấy tên Tử Tô đi.”

“Tử Tô, ngươi phải hiểu, vi sư dạy mỗi người khác nhau, đối với dạy bảo

ngươi, cũng sẽ khác biệt, lời Tư Nhạc nói đều không có hiệu quả, không cần ghi

nhớ, đã hiểu chưa?”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng.

“Sư tôn, ta đã biết.”

Tử Tô có vẻ đăm chiêu, gật đầu.

“Nói tới đại đạo, bên vi sư không định truyền thụ cho ngươi gì đó, bởi vì ngươi

hoàn toàn không cần vi sư truyền thụ, ngươi hiểu rõ chưa?”

Sở Duyên để hai tay sau lưng, vô cùng lạnh nhạt nói.

Trong lòng hắn đã tính toán ra kế tiếp nên nói như thế nào.

Muốn một lần tâm chi đại đạo hay không, đạo của ngươi ở ngay trong lòng

ngươi, sau đó bảo Tử Tô trở về tự mình “ngộ”, cố gắng giảm bớt số lần dùng

miệng.

Sở Duyên tính toán như vậy, nhưng Tử Tô hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ của

Sở Duyên.

“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”

Tử Tô vô cùng nhu thuận gật đầu.

“Hả? Ngươi đã rõ?”

Sở Duyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn đệ tử của hắn.

“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử đã rõ.”

Tử Tô lại gật đầu.

Lúc này, Sở Duyên rất muốn hỏi đệ tử này đã rõ chuyện gì.

Nhưng nghĩ tới phải cố gắng giảm dùng miệng, hắn vẫn lựa chọn không nói.

“Đã rõ… Đã rõ thì tốt.”

“Nếu đã rõ, vậy đi lên núi đi, chăm chỉ tu hành, vi sư xem trọng ngươi, vi sư có

nhiều đệ tử, nhưng vi sư cảm thấy ngươi mới có tiềm lực!”

Sở Duyên cổ vũ Tử Tô.

“Ta mới là người có tiềm lực ư… Sư tôn, đệ tử đã rõ!”

Trong mắt Tử Tô xuất hiện kiên định, liên tục gật đầu.

Đây là sư tôn kỳ vọng đối với nàng sao?

Nàng là người có tiềm lực nhất trong đám đệ tử của sư tôn.

Nếu đây là kỳ vọng của sư tôn đối với nàng, vậy nàng nhất định phải thành

công!

Nàng phải cố gắng trở nên mạnh hơn!

“Ừm, đã rõ thì tốt, lên núi chăm chỉ tu hành đi, đúng rồi, khi ngươi lên núi đi

trong tông một chuyến, giúp vi sư gọi Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc đi

xuống, vi sư có chuyện quan trọng cần dặn dò.”

Sở Duyên xua tay nói.

“Dạ, sư tôn.”

Tử Tô lĩnh mệnh, đi lên trên núi.

Nhìn bóng lưng Tử Tô rời đi, Sở Duyên để hai tay sau lưng, trong mắt lóe lên

hào quang
Bình Luận (0)
Comment