Ba đệ tử đã thành tài, nên đuổi đi, tránh lầm lỡ đệ tử sau đó hắn thu nhận.
Nói ra, đệ tử bị hắn đuổi xuống núi, hình như đều không tệ.
Từ Diệp Lạc có thể nhìn thấy, Diệp Lạc đều đã làm ra một danh hiệu Thái Nhất
Kiếm Tôn, còn xây dựng một tông môn.
Nhưng mà Diệp Lạc xây dựng tông môn hẳn là không được tốt lắm? Nếu không
thì không lưu lạc tới mức thủ vệ bên cạnh vùng duyên hải Đông Châu.
Sở Duyên nghĩ tới điểm này, không khỏi lắc đầu.
Là hắn quá soi mói, có chỗ đặt chân đã không tệ lắm rồi.
Hắn còn hi vọng xa vời đám đệ tử đâm sau lưng hắn thành lập Thánh Địa trong
truyền thuyết hay sao?
Ngay khi Sở Duyên nghĩ tới đây, phía sau đột nhiên vang lên ba giọng nói.
“Sư tôn, đệ tử Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân Tư Nhạc bái kiến.”
Hả?
Sở Duyên kinh ngạc một lát, không phải hắn mới bảo Tử Tô lên gọi ba đệ tử
này xuống sao?
Tốc độ của phàm nhân bình thường, không có khả năng nhanh như thế được.
Chẳng lẽ ba đệ tử này vốn định tới gặp hắn, cho nên đi nửa đường gặp được Tử
Tô?
Sẽ trùng hợp như thế sao?
Sở Duyên không nghĩ nhiều.
Ba đệ tử này đã tới, hắn không rảnh để ý những chuyện khác.
“Không cần hành lễ.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.
Đồng thời, ánh mắt hắn đánh giá ba đệ tử.
Tư Nhạc thay đổi không nhiều, nhưng mà nhìn bề ngoài, càng tràn ngập sức
sống.
Trái lại hai tỷ đệ Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, thay đổi rất lớn.
Nhất là phương diện chiều cao.
Đồ Tuyết Hi trước mặt chỉ sợ cao 1m7, trên người mặc một kiện áo chồn bông
tuyết, đôi mắt có mảnh vải che kín, nói một cách tổng thể lộ ra lạnh lùng và
thần bí.
Đồ Dạ Lân thì càng cao 1m8, mặc một kiện áo chồn đen, đôi mắt cũng có một
mảnh vải.
Khí chất của hắn ta là kỳ diệu nhất, đó là một loại khí chất thâm thúy.
Liếc mắt một cái nhìn qua, khiến người ta có cảm giác trầm luân.
Hai tỷ muội này thay đổi quá lớn.
Khiến Sở Duyên có loại cảm giác, có phải hắn cắn thuốc hay không.
“Hai người các ngươi thay đổi rất nhiều, vi sư rời đi hơn ba tháng, thiếu chút
nữa không nhận ra hai ngươi.”
Sở Duyên nhìn hai con hồ yêu này, mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân liếc nhau một cái, cuối
cùng vẫn là Đồ Tuyết Hi đi ra.
“Sư tôn, diện mạo và chiều cao của tộc bọn ta là theo tu vi sâu cạn, tâm cảnh
cao thấp mà thay đổi, được sư tôn dạy bảo, tu vi tâm cảnh của bọn ta đều mạnh
hơn, cho nên thay đổi mới lớn như thế.”
Giọng nói của Đồ Tuyết Hi vô cùng cung kính giải thích.
Bộ dạng này sao?
Sở Duyên có vẻ đăm chiêu…
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Chỗ sơn môn, Sở Duyên đang nói chuyện với ba đệ tử của hắn.
Đa số đều là Sở Duyên nghe, ba đệ tử nói.
Ba đệ tử cũng rất quý trọng cơ hội nói chuyện với sư tôn nhà mình, nhao nhao
nói chuyện lý thú trong tu hành thường ngày.
Bọn họ vô cùng nhất trí, không khoe khoang tu vi, tất cả đều nghe theo câu nói
kia của Tư Nhạc “lặng lẽ tu luyện, sau đó kinh diễm sư tôn”.
Sở Duyên ngồi nghe, thường phụ họa một câu.
Sau khi nói chuyện một lát xong, Sở Duyên mới nói ra mục đích của hắn.
“Tuyết Hi, Dạ Lân, Nhạc Nhi, vi sư định để các ngươi đến Thần Binh Các xem,
sau đó xuống núi, các ngươi có ý kiến gì không?”
Giọng nói của Sở Duyên trầm thấp, hỏi.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị có đệ tử không muốn, ngay cả lý do thoái thác cũng
chuẩn bị xong khi nói chuyện với ba đệ tử.
Tóm lại, không thể để đám đệ tử này ở lại trong tông.
Những lời này nói ra, ba đệ tử đều sửng sốt một lát.
Bất chợt nhao nhao cúi đầu, một lát sau ngẩng đầu, ba người nói ra cùng lúc.
“Sư tôn, đệ tử không có ý kiến.”
Ba người đều nói như vậy.
“Không muốn đi, không muốn… Cái gì? Các ngươi không có ý kiến?”
Sở Duyên vốn định bắt đầu với lý do thoái thác của mình, hắn nói một nửa thì
sửng sốt.
Ba đệ tử này không có ý kiến, không có thật sao?
Chuyện này không hợp lý.
Tốt xấu gì cũng phải nói mấy câu không muốn đi chứ?
Không hiểu sao Sở Duyên lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Hắn cảm thấy con đường của mình, giống như bị đám đệ tử mò mẫm ra được.
Bây giờ cả đám không dựa theo con đường này nữa.
“Sư tôn, tính mạng của đệ tử là do sư tôn cứu, sư tôn ban cho, lời nói của sư
tôn, bọn ta tuyệt đối không có ý kiến!”
Đồ Tuyết Hi đi ra, quay mặt về phía Sở Duyên hành lễ.
Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc là người hành lễ sau, tuyên bố ý của mình.
Bọn họ không có bất cứ ý kiến gì!
Bọn họ nghe theo cách làm, ý nghĩ của Sở Duyên.
Điều này khiến Sở Duyên hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Sau khi im lặng một lát, Sở Duyên mới xua tay, cổ vũ ba người mấy câu, sau đó
bảo ba người đến Thần Binh Các một lát trước, sau đó xuống núi tìm Diệp Lạc.