Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 670

Nói thật, Sở Duyên hoàn toàn không muốn để ba đệ tử này tới Thần Binh Các.

Chính hắn đều có chút mơ hồ, vì sao hắn muốn ba người này tới Thần Binh

Các.

Bên trong Thần Binh Các không phải đều là một đống sắt vụn sao?

Kỳ lạ.

Chẳng lẽ hắn vẫn dựa theo lời nói của đám đệ tử dạy đệ tử sao?

Nhập môn gặp mặt lừa gạt một cách mù quáng, sau đó để tự mình ngộ, rồi phát

hiện bị đâm, phái xuống núi rèn luyện hoặc đến Thần Binh Các, lại sau đó đuổi

xuống núi…

Có vẻ như thực sự theo quy trình.

Chuyện này không được, sau này phải thay đổi.

Sở Duyên lắc đầu, đè ép rất nhiều ý nghĩ xuống.

Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc, chuyện ba người này đã xử lý xong, bên Tử

Tô cũng đã xử lý.

Trứng trùng kia muốn ấp trứng ra, còn cần thời gian.

Trước khi kiểm tra đo lường tông môn, ít nhất phải nhận thêm một đệ tử nhất

định sẽ thành phế vật.

Hắn cần chuẩn bị trước mới được.

Ống thẻ.

Dùng ống thẻ hỏi một chút xem.

Sở Duyên nghĩ, lấy ống thẻ trong túi trữ vật ra.

Hắn cầm lấy ống thẻ bắt đầu lắc.

Lần này hắn hỏi trời chính là, đi đâu tìm được đệ tử nhất định sẽ thành phế vật,

là loại cho dù nhân tố nào xảy ra cũng không thể thành tài.

Dù sao Sở Duyên không hi vọng, ống thẻ này lại cho hắn một đống văn tự, sau

đó để hắn đi tìm một đống.

Sau khi Sở Duyên lắc một lát, một quẻ bay ra.

“Vân Khí Chi Châu, ma khí chi chủng, hữu phệ chủ chi nguy, suy nghĩ thận

trọng…”

Vân Khí Chi Châu, Văn Châu? Có châu này sao?

Còn có ma khí chi chủng là thứ gì?

Lần này ống thẻ không cho địa chỉ cụ thể, chỉ cho… Tin tức mơ hồ như vậy.

Thôi, đi hỏi thăm trước xem có châu này không đã.

Sở Duyên không có một chút lằng nhằng, khởi hành bay về phía ngoài núi

Thiên Vụ.



Cùng lúc đó, trong Thần Binh Các.

Ngao Dạ đang ngồi xổm trước một đài đá, quan sát từng kiện thần binh.

Lão ta là cảnh giới Độ Kiếp, đương nhiên nhìn ra được, mỗi một kiện thần binh

ở nơi này, ít nhất là linh bảo thượng phẩm, còn có không ít thần binh ở trạng

thái báo hỏng.

Hỏng mà vẫn còn là linh bảo thượng phẩm, vậy lúc toàn thịnh, chẳng phải trên

linh bảo thượng phẩm sao?

Ngao Dạ thán phục nội tình của Vô Đạo Tông, đồng thời, lão ta cũng vô cùng

quý trọng thời gian tiến vào Thần Binh Các.

Mỗi khi quan sát một kiện thần binh, lão ta đều lật trái lật phải xem mấy lần,

thường dùng tay mò mẫm, nhìn y như đại hán bỉ ổi.

Tư thái này, đừng nói là người, ngay cả đám thần binh đều có chút không chịu

nổi.

Ngao Dạ không chú ý tới, trên những đài đá sau lưng lão ta, thần binh bị “làm

bẩn” đều đang run rẩy không phát ra tiếng, giống như vô cùng phẫn nộ.

Ngay khi từng kiện thần binh sắp không khống chế nổi cảm xúc.

Bên ngoài Thần Binh Các, ba bóng người đi vào, lập tức khiến đám thần binh

tỉnh táo lại, nhao nhao tán đi thần quang, lộ ra bộ dạng loang lổ gỉ sắt.

Chỉ thấy Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc đi vào Thần Binh Các.

Ngao Dạ nhìn thấy ba người này, lập tức nhận ra.

Lão ta rất thông minh, khi tiến vào Vô Đạo Tông gặp mặt Ngao Ngự, đã từ

miệng Ngao Ngự biết được tin tức của đệ tử trong Vô Đạo Tông.

Nhìn thấy Đồ Tuyết Hi và Đồ Tuyết Hi, Tư Nhạc, lão ta lập tức biết được thân

phận của đối phương.

Còn phương thức nhận ra của Ngao Dạ…

Có lỗ tai hồ ly, đuôi hồ ly, nữ, chính là thất đệ tử Đồ Tuyết Hi.

Có lỗ tai hồ ly, đuôi hồ ly, nam, chính là bát đệ tử Đồ Dạ Lân.

Người phụ nữ thích mặc hồng y, trên người có yêu khí, khí chất dịu dàng chính

là cửu đệ tử Tư Nhạc.

Tuy phương thức nhận ra rất cứng ngắc, nhưng đối với Ngao Dạ mà nói, rất dễ

sử dụng.

“Tọa kỵ của tông chủ, lão long Ngao Dạ bái kiến ba vị.”

Ngao Dạ nhìn thấy ba người, hơi hành lễ nói.

Khiến lão ta hành đại lễ, vậy lão ta tuyệt đối không làm được.

Lão ta vẫn cần mặt mũi.

Hành lễ với lão quái vật tông chủ sống không biết bao nhiêu năm, hắn ta không

cảm thấy có gì mất mặt.

Nhưng mà hành đại lễ với đám đệ tử cùng trang lứa, lão ta cảm thấy xấu hổ.

“Không cần đa lễ, Ngao đạo hữu và bọn ta, lấy đạo hữu tương xứng là được,

bọn ta phụng mệnh của sư tôn, tới Thần Binh Các một lần, nhưng mà vì sao

Ngao đạo hữu lại ở đây?”

Đồ Tuyết Hi có bối phận lớn nhất trong ba người, nên đứng ra mở miệng nói.

“Tông chủ ban thưởng cho ta, để ta ở trong này một thời gian, cho nên ta tới

quan sát.”

Ngao Dạ giải thích một câu.

“Thì ra là thế, vậy sao Ngao đạo hữu không thử xem, có thể được thần binh tán

thành hay không? Chẳng lẽ Ngao đạo hữu chỉ đơn thuần tới đây đi dạo?”

Đồ Tuyết Hi vô cùng tò mò hỏi.

“Hả? Tán thành? Tán thành cái gì?”

Ngao Dạ mơ hồ.

“Ngao đạo hữu, ngươi không thấy thứ ở cửa sao?”

Đồ Tuyết Hi chỉ về phía cửa, bản “công lược Thần Binh Các”, hỏi một câu.

“Không, không thấy…”

Ngao Dạ ngơ ngác lắc đầu nói.
Bình Luận (0)
Comment