Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong Thần Binh Các.
Ngao Dạ cầm bản “công lực Thần Binh Các” kia, nhìn một lát, đôi mắt trợn to.
Còn có thể chơi như vậy ư?
Tiến vào Thần Binh Các, chỉ cần được một kiện thần binh tán thành, thì có thể
mang thần binh đó ra ngoài.
Đây mới là phương thức chính xác mở Thần Binh Các sao?
Không đúng, thần binh trong Thần Binh Các đều có linh tính? Không phải linh
tính bị niêm phong cất vào kho?
Cho nên hình ảnh vừa rồi lão ta thiếu chút nữa chảy nước miếng, cũng bị đống
thần binh này thấy được?
Vậy lão ta còn cơ hội được thần binh tán thành sao?
Ngao Dạ lập tức chột dạ.
Lão ta quay đầu nhìn phía trước.
Chỉ thấy đám Đồ Tuyết Hi đứng trước một đài đá, không làm gì, cứ đứng như
vậy.
Ngay khi Ngao Dạ hoang mang, ba người này định làm như thế nào, ba người
này quay mặt về phía rất nhiều đài đá, đột nhiên nhao nhao lạy.
“Mỗi vị tiền bối, ba bọn ta đều là đệ tử của Vô Đạo Tông, sư huynh bọn ta đã
sớm nói với bọn ta về các tiền bối ở đây, các tiền bối đừng ngụy trang nữa,
mong các tiền bối hiện thân ra gặp.”
“Bọn ta chỉ cầu một vị tiền bối đi theo, các tiền bối không cần phải ngụy trang
như vậy, bọn ta tự tin thiên phú của bọn ta đều tốt.”
Đồ Tuyết Hi đứng ra, mở miệng nói.
Nàng mới nói xong, chậm rãi kéo vải che mắt xuống.
Đôi mắt nàng mở ra, lóe lên ngân quang chói mắt.
Chỉ trong nháy mắt, Đồ Tuyết Hi đã xảy ra biến hóa kinh thiên, từng đợt ngân
quang vờn quanh nàng, áo bào không gió mà bay, trong đôi mắt tràn ngập ngân
quang, giống như một vị thần.
Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc ở phía sau thấy thế, cũng nhao nhao mở trạng thái của
bọn họ.
Khi mỗi người bùng nổ ra khí thế, đều khác hoàn toàn với bộ dạng lúc trước.
Ba người cùng bùng nổ, bày ra thiên phú thuộc về mình.
Ong…
Thần binh trên mỗi đài đá không ngụy trang nữa, đều tỏa ra thần quang chói
mắt.
Trong Thần Binh Các đều được hào quang chiếu sáng lên.
Hào quang này khiến Ngao Dạ không thể mở mắt ra nổi, nhưng Ngao Dạ căn
bản không có tâm tư nhắm mắt, trái lại trợn mắt nhìn những thần binh trên đài
đá.
Những thần binh này thực sự có linh tính, tư thế vừa rồi của lão ta thực sự bị
thấy được…
Những thần binh này và đám Đồ Tuyết Hi không rảnh để ý tới Ngao Dạ.
Một thần binh hình đao trong đó lơ lửng mà lên, quay mặt về phía đám Đồ
Tuyết Hi.
“Đối với các ngươi, ta không có hứng thú, con đường tu hành của các ngươi
cũng không liên quan tới đao, ta chỉ muốn biết, là tiểu tử sư huynh nào của các
ngươi nói với các ngươi tình hình chỗ bọn ta?”
“Có phải là tên nhìn có vẻ lịch sự, bộ dạng con người nói với các ngươi hay
không?”
Thần binh hình đao hỏi.
“Hả? Lịch sự, bộ dạng con người? Tiền bối nói ai thế? Còn nữa, bọn ta biết tình
hình nơi này, đều dựa vào bản công lược ở phía trước, không phải có người
nói.”
Đồ Tuyết Hi chỉ phía trước, bản công lược bên cạnh Ngao Dạ.
“Công lược?”
Thần binh hình đao cũng chú ý tới quyển sách kia.
Đám thần binh như chúng nó đã sớm biết nơi đó có quyển sách, chẳng qua
chúng nó chẳng muốn đi xem.
Dù sao chúng nó ở trong tông môn một phương, không có được đồng ý, cũng
không dám tùy tiện lật nhìn cái gì, bình thường đều ngủ say.
Có quỷ mới biết, vậy mà quyển sách kia vạch trần gốc gác của chúng nó.
“Được rồi, chuyện khác không nói thêm nữa, ba ngươi đều là yêu tộc, thiên phú
của yêu tộc thấp kém, từ trước tới nơi nhìn trúng cân cước, không giống như
nhân tộc có được tiềm lực vô hạn, vốn dựa vào thiên phú của các ngươi, bọn ta
không có khả năng để ý tới các ngươi.”
“Nhưng các ngươi đã đến nơi này, vậy cho các ngươi một cơ hội dốc toàn lực
thi triển bản lĩnh của mình, nếu có được tán thưởng của thần binh, có lẽ sẽ lựa
chọn các ngươi.”
Một thần binh cùng loại với gương tỏa ra thần quang, trôi nổi mà ra.
“Bày ra bản lĩnh của mình?”
Đồ Tuyết Hi có vẻ đăm chiêu, nàng nghĩ một lát, chậm rãi giơ tay lên.
“Đạo của ta là đạo từ không đến có, ta cho rằng nên có, vậy vạn vật thế gian đều
có thể có, đạo từ không đến có chính là như vậy.”
Đồ Tuyết Hi vừa nói, vừa nhẹ nhàng vung vẩy tay.
Theo tay nàng cử động, ngân quang đảo qua bốn phương tám hướng.
Chỉ trong nháy mắt, trong hư không bỗng nhiên diễn sinh ra vô số hỏa diễm.
Trong hỏa diễm mơ hồ có vô số ác quỷ đang gầm thét, muốn lao ra khỏi hỏa
diễm, tàn sát nhân gian.
Vô số thần binh nhìn thấy hỏa diễm xuất hiện ở bốn phương tám hướng, đều rơi
vào trầm tư, không có bất cứ thần binh nào phát ra động tĩnh, giống như đều
đang đờ đẫn.
Một lát sau, vô số thần binh lóe lên thần quang lần nữa.
Vô số thần quang đan vào nhau, giống như đang bàn bạc gì đó.
…
[Chưa xong còn tiếp.]