Lại qua một lúc lâu sau, một đài sen lộ ra hỏa diễm kỳ lạ bay từ trên đài đá ra,
đi tới trước mặt Đồ Tuyết Hi.
Trong đài sen hỏa diễm tỏa ra từng đợt hào quang.
Hào quang bao trùm Đồ Tuyết Hi, giống như đang nói chuyện với Đồ Tuyết Hi.
Thần binh khác lóe lên với Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc.
Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc ở phía sau thấy cảnh này, cũng hiểu rõ.
Những thần binh này đang nói với bọn họ, nên bày ra thực lực cho bọn họ xem.
Hai người cũng nghiêm túc, nhao nhao vận dụng năng lực của bản thân.
Sau khi lăn qua lăn lại một lát, Đồ Dạ Lân thành công lấy được một đài đen đen
xì.
Mà Tư Nhạc đạt được, là một bàn đá.
Còn Đồ Tuyết Hi, đương nhiên thành công đạt thành nhận thức chung với đài
sen hỏa diễm.
Ba người đều đạt được pháp bảo.
Ba người đều không nói pháp bảo có tác dụng gì, mà dời mắt nhìn về phía Ngao
Dạ.
Bọn họ đã bày ra phương thức đạt được thần binh thế nào, còn lại, phải dựa vào
chính Ngao Dạ.
Ngao Dạ nhìn biểu cảm của ba người, biết nên tới lượt mình ra sân, lão ta ho
khan vài tiếng, đi về trước, vừa định chào hỏi đám thần binh, giảm bớt xấu hổ
vừa rồi.
Không đợi lão ta nói chuyện, những thần binh này đột nhiên đan thần quang vào
nhau, chấn nhiếp về phía Ngao Dạ.
“Cút!”
Đám thần binh cùng phát ra tiếng hét phẫn nộ.
Vô số lực lượng của thần binh liên hợp lại, trực tiếp ném Ngao Dạ ra khỏi Thần
Binh Các.
Ngay cả thần binh trên người đám Đồ Tuyết Hi cũng rộn rạo.
Nếu không phải đã nhận chủ, đảm bảo chúng nó đã không khống chế nổi mình,
muốn ra tay với Ngao Dạ.
“Chuyện này…”
Nhìn thấy cảnh này, đám Đồ Tuyết Hi liếc nhau một cái, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Dựa vào tính cách của những thần binh này, tuy không phải dễ ở chung, nhưng
không phải loại rất hung ác.
Không có khả năng vô duyên vô cớ bài xích tọa kỵ của sư tôn bọn họ.
Rất rõ ràng, chắc chắn là tọa kỵ của sư tôn bọn họ đã làm ra chuyện gì đó, đắc
tội những thần binh này.
Sau đó mới khiến đám thần binh này bài xích tọa kỵ của sư tôn như vậy.
Không biết tọa kỵ của sư tôn bọn họ đã làm chuyện gì, mới dẫn tới những thần
binh này cùng bài xích như thế.
Nhưng mà, mục đích bọn họ tới đây đều đã được giải quyết, bọn họ đều đã lấy
được thần thần binh, có thể xuống núi.
Tư Nhạc còn đỡ, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lưng đeo cừu hận, thù hận lấy mắt,
không báo thù bọn họ tu hành không thể tĩnh tâm…
…
Tu tiên không có năm tháng.
Chỉ trong giây lát, lại gần một tháng trôi qua.
Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc đã xuống núi hơn một tháng.
Trong Vô Đạo Tông khôi phục yên tĩnh.
Đương nhiên nếu loại bỏ tiếng kêu hú hú mỗi ngày gì đó, thì vô cùng yên tĩnh.
Vô Đạo Tông đang thanh tịnh.
Mỗi một đại châu ở đại lục Thần Hành vì đủ loại chuyện, dẫn tới trở nên rất
phức tạp.
Ví dụ như Vân Châu.
Thánh Địa Vân Châu, chủ nhân của Âm Dương Trận Tông, Âm Dương Trận
Thánh Trương Hàn đang nhức đầu.
Hắn ta vốn bế quan, dự định trùng kích cảnh giới Đại Thừa.
Trùng kích cảnh giới Đại Thừa, vậy sẽ thẳng tới viên mãn.
Hắn ta vốn định dẫn vạn thiên tinh thần, tới khiến bản thân trở nên viên mãn.
Nhưng không dẫn tới, đột nhiên phát hiện Thái Dương Tinh không thấy nữa…
Hắn ta hoàn toàn phát hiện không được.
Thái Dương Tinh hoàn toàn biến mất.
Hắn ta triệu hoán đều không triệu hoán được.
Nếu Thái Dương Tinh biến mất, vậy thì biến mất đi.
Nhưng sáng ngày hôm sau, trong trời đất vẫn còn một mặt trời nhô cao như cũ,
điều này khiến Trương Hàn cảm thấy mê mang.
Hắn ta cũng từng thử, mượn dùng lực lượng của mặt trời mới để bày trận.
Nhưng hắn ta nhìn nghĩ một lúc lâu, nhìn nghĩ không được gì.
Mỗi lần hắn ta muốn đánh giá, chỉ thấy diện mạo mơ hồ của một người phụ nữ,
căn bản không thể thấy mặt trời.
Điều này khiến Trương Hàn cảm thấy vô cùng hoang mang.
Thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn ta có tâm ma hay không.
Còn hoài nghi, có phải hắn ta muốn tìm đạo lữ hay không.
Nhưng trái lo phải nghĩ một lát xong, hắn ta vẫn đánh mất hai ý niệm này.
Hắn ta vô cùng chắc chắn, hắn ta không có tâm ma.
Lại càng không muốn tìm đạo lữ.
Đạo lữ gì đó, Trương Hàn này cần sao?
Trương Hàn này không cần!
Trong lòng không có phụ nữ, tu tiên đương nhiên thành thần!
Trương Hàn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn nghĩ mãi không rõ.
Cuối cùng hắn ta triệu tập rất nhiều đồng môn tới chỗ hắn ta, thảo luận vấn đề
này.
Chuyện này liên quan tới con đường cảnh giới Đại Thừa của hắn ta, không thể
qua loa.
Nếu là ngôi sao bình thường hắn ta có thể dùng cái khác thay thế.
Nhưng Thái Dương Tinh thì không được.
Âm dương là mấu chốt hắn ta đột phá Đại Thừa.
Sau khi Trương Hàn triệu tập rất nhiều đồng môn, Diệp Lạc đến trước tiên.