Hắn ta tới cảnh giới Đại Thừa, gần như vô địch đại lục, chỉ trong nháy mắt đi
tới Vân Châu, còn thuận tay di chuyển tất cả đồng môn tới.
Ở Vân Châu, trong đại điện của Âm Dương Trận Tông.
Đám người từ trái đến phải, theo thứ tự sắp hàng, ngồi ở thượng vị.
Đại đệ tử của Vô Đạo Tông, tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông Diệp Lạc.
Nhị đệ tử, tông chủ của Âm Dương Trận Tông Trương Hàn.
Tam đệ tử, tông chủ của Dương Thần Điện Tô Càn Nguyên.
Tứ đệ tử, tông chủ của Tạo Hóa Kỳ Tông Đạm Đài Lạc Tuyết.
Ngũ đệ tử, tông chủ của liên minh hoàng triều Tô Hề.
Lục đệ tử, tông chủ của thế lực thần bí không gian độc lập Hoa Thần Y.
Còn có một người cuối cùng là cửu đệ tử Tư Nhạc.
Còn thất đệ tử Đồ Tuyết Hi và bát đệ tử Đồ Dạ Lân, hai người này không đến.
Đám đệ tử vô cùng nghi ngờ, vì sao hai người này không tới.
Mãi đến khi Diệp Lạc nói, bọn họ đã hiểu rõ vì sao.
“Hiện giờ hai bọn họ đang chém giết trong yêu tộc Tây Châu, có lẽ phải bận
một thời gian, bận việc xong, có lẽ sẽ xây dựng thế lực.”
Diệp Lạc giải thích.
Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc cùng ra khỏi tông, tới tìm hắn ta trước tiên.
Đương nhiên là hắn ta biết tình hình trước mắt của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.
Chém giết trong yêu tộc, trước mắt đã có danh tiếng.
“Thất sư muội và bát sư đệ chăm chỉ đánh ra tên tuổi như vậy à? Cũng đúng,
trong yêu tộc cường giả là vương, dựa vào thực lực có thể đánh ra tên tuổi.”
Trương Hàn gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Sau đó ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tư Nhạc.
Thất sư muội và bát sư đệ đều chăm chỉ như vậy, vì sao cửu sư muội vẫn không
làm gì đó?
Hắn ta nhớ rõ vừa rồi khi đại sư huynh tới, thuận tay mang theo cửu sư muội tới
mà? Cửu sư muội này không có việc gì làm, nên đi theo bên cạnh đại sư huynh.
Đương nhiên là Diệp Lạc cũng chú ý tới tầm mắt của Trương Hàn.
Hắn ta cũng cúi đầu nhìn thoáng qua Tư Nhạc, lắc đầu.
“Cửu sư muội…”
“Cửu sư muội nói không muốn xây, tạm thời sẽ ở bên chỗ ta, làm khách khanh.”
Diệp Lạc cũng hơi bất đắc dĩ.
Hắn ta từng nói với cửu sư muội nhiều lần, nhưng Tư Nhạc không muốn đi xây
Thánh Địa gì đó, định ở lại trong Thái Nhất Kiếm Tông.
Hắn ta là đại sư huynh, nhưng không thể ép buộc người ta, chỉ có thể làm theo
Tư Nhạc.
“Thì ra là thế.”
Trương Hàn khẽ gật đầu.
“Lão nhị, ngươi gọi bọn ta tới, rốt cuộc là tới làm gì?”
Diệp Lạc nhìn về phía Trương Hàn hỏi.
Trên tay mỗi bọn họ đều có một đống chuyện, ngay cả Diệp Lạc cũng có
chuyện, ví dụ như dạy người thừa kế tông môn.
Bây giờ không lý do bị gọi qua, đều trì hoãn chuyện trên tay.
“Đại sư huynh, lão tam, tứ sư muội, còn có các vị, không biết các ngươi có phát
hiện mặt trời có điểm gì kỳ lạ hay không?”
Trương Hàn nâng tay lên, mở ra hai bên đại điện của Âm Dương Trận Tông.
Lộ ra bộ dạng bầu trời.
Trương Hàn đứng dậy, chỉ mặt trời đang nhô lên cao, hỏi.
“Mặt trời sao? Mặt trời có chỗ gì kỳ lạ?”
Tô Càn Nguyên cũng đứng dậy, nhìn bầu trời một lát.
“Chuyện đó, lão tam à, đệ ngồi xuống, chuyện lần này đệ không cần phải nói,
thể tu như đệ nhìn ra được cái búa?”
Trương Hàn liếc Tô Càn Nguyên một cái, xua tay bảo hắn ta ngồi xuống.
Tô Càn Nguyên: “?”
Là ta không xứng, hay là thể tu không xứng?
Thể tu thì không có nhân quyền ư?
Thể tu thì không thể đứng dậy nữa hả?
Ta tu thể tu, khi nào mới có thể hoàn toàn đứng dậy.
Tức tới mức run lẩy bẩy!
Bao gồm vô số oán khí.
Tô Càn Nguyên vẫn im lặng ngồi xuống.
Chẳng lẽ hắn ta còn có thể nói một câu, pháp tu các ngươi đều là đồ bỏ đi?
Nếu hắn ta dám nói ra, hắn ta cảm thấy hắn ta tuyệt đối sẽ bị đại sư huynh một
kiếm chém đến trên tường, khấu đều không thể khấu được.
“Lão nhị, mặt trời có chỗ nào khác biệt?”
Diệp Lạc không nhịn được hỏi một câu.
Đồng môn khác cũng nhìn về phía Trương Hàn, ánh mắt bọn họ đều không khác
mấy, nghi ngờ nhìn xem rốt cuộc mặt trời có chỗ nào kỳ lạ.
“Khác biệt! Mặt trời trước đây, là một ngôi sao, tròn, phía trên có hỏa diễm.”
“Bây giờ mặt trời cũng là tròn, cũng có hỏa diễm.”
“Hoàn toàn khác biệt! Thật đó! Thái Dương Tinh trước đây, nói là tròn, chẳng
bằng nói là hình trứng, ở chỗ bên trái góc phía dưới, có một khối sụp xuống,
hiện giờ đều tròn hết, mà không có bất cứ chỗ sụp nào, hơn nữa mặt trời này
căn bản không tính là ngôi sao, không có ở trong Thiên Địa, cũng không chịu
triệu hoán của ta…”
Trương Hàn bắt đầu lải nhải.
Đợi hắn ta nói xong, rất nhiều đồng môn mới lĩnh hội được ý trong lời nói của
Trương Hàn, ánh mắt đều tập trung nhìn về phía mặt trời.
Một lát sau, Diệp Lạc tiến lên trước một bước.
[Chưa xong còn tiếp.]