Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 674

“Nói cách khác, mặt trời này đệ không thể triệu hoán, không thể dùng, lầm lỡ

cơ hội đột phá của đệ?”

Diệp Lạc thản nhiên hỏi.

“Đúng vậy, đại sư huynh!”

Trương Hàn gật đầu.

“Một khi đã như vậy, vậy đệ nói nhiều như thế làm gì? Lầm lỡ cơ hội đột phá

của đệ, chúng ta cùng nhìn về phía bầu trời, trong xã hội hiện giờ, còn có người

có thể lầm lỡ cơ hội đột phá của đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta sao?”

Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói…



Vân Châu, trên bầu trời.

Bùm…

Từng lưu quang xuyên qua trên bầu trời, mỗi lưu quang đều mang theo uy thế

vô cùng khủng bố.

Lưu quang lướt qua chỗ nào, hư không chấn động, vô số tu sĩ đều nhường

đường, sợ bị những lưu quang này đánh trúng.

Những lưu quang này một đường xuyên qua vòm trời, mãi đến tận cùng bầu

trời, trong tinh không vô tận mới dừng lại được.

Nói một cách chính xác, ở kề bên mặt trời trong tinnh không vô tận bọn họ mới

dừng lại được.

Tới gần mặt trời, linh khí xung quanh đều rất nóng, mà thường có hỏa diễm của

mặt trời tỏa ra, tu sĩ cảnh giới Hóa Thần bình thường đụng tới đều rất phiền

phức.

Cho dù là tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp, bình thường cũng không dám tới gần mặt

trời.

Bởi vì dính một chút hỏa diễm của mặt trời, sẽ rất khó xử lý.

Đây cũng là lý do, cho dù đại chiến như thế nào, đại chiến tới mức độ nào, cũng

không thể khiến Thái Dương Tinh và Thái Âm Tinh tan vỡ.

Nhưng mà từng lưu quang này không phải là người bình thường.

Từng lưu quang này đều là đệ tử của Vô Đạo Tông.

Người mạnh nhất đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa đứng đầu Thiên Địa.

Phần lớn đều là nửa bước Đại Thừa, hoặc chuẩn Đại Thừa.

Kém nhất là Tư Nhạc, cũng đã là cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ.

Nhưng mà có Diệp Lạc che chở, đám người bọn họ căn bản không cần chống

đỡ như vậy.

Nhưng mà có Diệp Lạc che chở, đám bọn họ căn bản không cần chống đỡ lắm.

Trong kiếm khí vô hình của Diệp Lạc bảo vệ mọi người, tiến hành triệt tiêu với

hỏa diễm của mặt trời, khiến bọn họ có thể tới gần mặt trời hơn để quan sát.

“Lão nhị, nhìn xem, rốt cuộc là tình huống gì.”

Diệp Lạc nhìn quả cầu lửa vĩ đại trước mặt, híp mắt, mở miệng nói.

Đứng trước mặt trời, bọn họ vô cùng nhỏ bé.

Bọn họ cho dù là mọi người tới gần, đều không không bằng một phần vạn quả

cầu lửa khổng lồ trước mặt, đủ để thấy mặt trời khổng lồ cỡ nào.

“Không nhìn ra, nhưng ta dám chắc chắn đây tuyệt đối không phải Thái Dương

Tinh, ta dám chắc chắn!”

Trương Hàn vô cùng kiên định nói.

Hắn ta không đơn giản có được “hữu nghị thâm sâu” với Thái Âm Tinh, với

Thái Dương Tinh cũng là đồng bọn quan trọng.

Hắn ta dám chắc chắn, viên ngôi sao trước mặt hắn ta không phải là Thái

Dương Tinh.

“Không phải Thái Dương Tinh? Vậy đây là thứ gì?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát.

“Hay là đại sư huynh, nhị sư huynh, mở thứ này ra nhìn xem, nhìn xem bên

trong có thứ gì?”

Hai tay của Tô Càn Nguyên ôm ngực, nói ra lời thể tu muốn nói nhất.

Đơn giản, thô bạo.

“Mở ra? Đánh bạo? Nếu đây là Thái Dương Tinh thật, hoặc là tương đồng với

Thái Dương Tinh, một khi đánh bạo, vô số mảnh nhỏ sẽ rơi xuống, có khả năng

phần lớn sẽ rơi vào trong hải dương vô tận, nhưng đại lục Thần Hành cũng tuyệt

đối không thể tránh thoát.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên, không biết nên nói gì mới

tốt.

“Có lẽ, thực sự có thể thử đánh bạo thứ này xem.”

Trương Hàn ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Lạc: “?”

Đạm Đài Lạc Tuyết: “?”

Tô Hề: “?”

Rất nhiều đồng môn: “?”

Bọn họ có chút hoài nghi, có phải Trương Hàn vì cơ hội đột phá, muốn tới điên,

thực sự muốn mặc kệ khả năng nguy hiểm diệt thế, đánh bạo mặt trời hư hư

thực thực này sao?

“Ta không nói đùa, ở tinh không vô tận này, ta có thể mượn chu thiên tinh thần

chi lực bày trận, vây khốn thứ này lại, đến lúc đó chúng ta dùng toàn lực đánh

bạo, mảnh nhỏ cũng không có khả năng rơi xuống.”

“Nếu thứ này thực sự là Thái Dương Tinh, vậy thì không sao, sau này Thiên Địa

sẽ không thiếu mặt trời, đến lúc đó Thái Âm Tinh của ta tăng trận pháp, đảm

đương Thái Dương Tinh, khiến Thái Âm Tinh chiếu hai bên, công việc âm

dương song tinh làm một.”

Trương Hàn rất bình tĩnh nói.

Hắn ta thực sự không nói lời vô nghĩa, sau khi hắn ta suy nghĩ cẩn thận mới nói

ra.

Nghe thấy kế hoạch hơi lớn mật này, đám đồng môn đều im lặng một lát.

Một lát sau, vẫn là Diệp Lạc mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Lão nhị, đệ chắc chắn phương pháp này khả thi chứ?”

Diệp Lạc chậm rãi hỏi.

“Khả thi! Đại sư huynh, ta cách cảnh giới Đại Thừa chỉ thiếu một bước cuối

cùng! Một bước này, ta nhất định phải hoàn thành.”

Trương Hàn nghiến răng nói.

“Vậy thì ra tay đi.”

Diệp Lạc không có bất cứ khuyên can gì, thản nhiên nói một câu như vậy
Bình Luận (0)
Comment