“Sao phải làm phiền đại sư huynh, đến lúc đó ra tay đánh bạo mặt trời này, với
lực lượng của chúng ta, e rằng đâu khó đánh bạo từ chính diện.”
Trương Hàn ngẩng đầu nhìn mặt trời khổng lồ trước mặt, nói như vậy.
“Có thể.”
Diệp Lạc gật đầu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn không nói gì thêm.
Mà xoay người, bảo rất nhiều đồng môn lùi về sau một chút.
Bất chợt, Trương Hàn bắt đầu bày trận, chỗ trái tim hắn ta một phù văn cổ xưa
đột nhiên bay ra, dung nhập vào trong hư không, dẫn tới chu thiên tinh thần đều
lóe lên.
Trong đó hưởng ứng nhanh nhất là Thái Âm Tinh.
Thái Âm Tinh trực tiếp xuyên qua tinh không vô tận, hàng lâm tới trước mặt
bọn họ.
Thái Âm Tinh hàng lâm khiến mọi người của Vô Đạo Tông thấy toàn cảnh.
Đó là một tinh thần cự đại lóe lên hàn khí.
Ngôi sao này còn khổng lồ hơn quả cầu lửa mặt trời hư hư thực thực.
Hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
Quả cầu lửa mặt trời hư hư thực thực kia, chỉ cỡ 1% Thái Âm Tinh.
Nhìn Thái Âm Tinh khổng lồ như vậy, mọi người của Vô Đạo Tông lộ vẻ rung
động.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều.
Bọn họ thấy chu thiên tinh thần nhao nhao có động tác, ngôi sao gần nhất trực
tiếp xuyên qua mà đến, ngôi sao ở xa cũng tỏa ra tinh quang thêm lên người
Trương Hàn.
Chỉ trong nháy mắt, trên người Trương Hàn hội tụ chu thiên tinh thần chi lực,
áo bào của hắn ta không gió mà bay, vô số tinh quang, phù văn cổ xưa vờn
quanh người hắn ta, hắn ta giống y như thần ma thời Viễn Cổ, uy nghiêm không
thể mạo phạm.
“Trận khởi!”
Giọng nói tràn ngập uy nghiêm của Trương Hàn vang vọng trong tinh không vô
tận.
Đối ứng với tinh quang vô tận, cùng một phù văn cổ xưa hạ xuống, diễn sinh
thành trận pháp cự đại.
Trận pháp lấy chu thiên tinh thần làm cơ sở, bao trùm hơn phân nửa tinh không
vô tận.
Trong ngoài trận pháp giống như hai thế giới, hoàn toàn bị cách ly.
“Trận này, tên là Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận!”
Trương Hàn nhìn trận pháp đã định, lập tức yên tâm.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết.
“Tứ sư muội, ta sợ trận pháp này không thể hoàn toàn đoạn tuyệt hai bên, muội
lại dùng bàn cờ phong tỏa đi.”
“Còn có đại sư huynh, kế tiếp tới lượt huynh.”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Được.”
Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết đều đáp một câu.
Hai người liếc nhau, lúc này Đạm Đài Lạc Tuyết ném Giới Kỳ Bàn ra, tinh
không vô tận đều được bao phủ ở trong bàn cờ.
Diệp Lạc cũng nghiêm túc, vươn tay nắm trong hư không, kéo linh bảo Hoang
Kiếm mạnh nhất của hắn ta ra, trực tiếp chém một kiếm về phía trước.
Ong!
Bùm!
Diệp Lạc chém, rất dễ dàng chém quả cầu lửa này ra.
Không phải là cái chém này của Diệp Lạc quá mạnh, mà là quả cầu lửa này chỉ
là tốt mã dẻ cùi, rất dễ bị chém.
Quả cầu lửa bị chém vỡ, vô số hỏa diễm bắn ra, nhưng bị Trương Hàn dễ dàng
ngăn cản.
Chỉ trong nháy mắt, quả cầu lửa biến mất, ở tại chỗ chỉ còn một thứ giống như
kén…
…
Trên tinh không vô tận.
Mọi người của Vô Đạo Tông đứng trong không trung, nhìn hỏa kén vĩ đại cách
đó không xa, đều có chút khó hiểu.
Bọn họ không biết hỏa kén này là thứ gì.
“Nhị, nhị sư huynh, đây là thứ gì?”
Người mở miệng đầu tiên là Tô Càn Nguyên.
Hắn ta nhìn hỏa kén vĩ đại này, tràn ngập sững sờ.
Cái gọi là bên trong mặt trời, chính là thứ này sao?
“Có quỷ mới biết…”
Trương Hàn cũng rất sững sờ, hoàn toàn không biết thứ này là gì.
“Chư vị sư huynh sư tỷ, bên trong có sức sống.”
Hoa Thần Y mở miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm hỏa kén kia, nói.
“Có sức sống sao?”
Mọi người của Vô Đạo Tông nghe thấy thế, đều sửng sốt, bất chợt đề phòng.
Cự kén này là sinh vật sao?
Nếu không sao có thể có sức sống.
Bên trong mặt trời hư hư thực thực kia, vậy mà thai nghén sinh mệnh?
“Chư vị sư đệ sư muội, các ngươi có thể nhìn ra rốt cuộc sức sống bên trong kén
này là gì không?”
Diệp Lạc nhìn về phía mọi người, dò hỏi.
Đệ tử của Vô Đạo Tông bọn họ, mỗi người đều có đạo khác nhau.
Mỗi người đều am hiểu phương diện khác nhau.
Hắn ta một kiếm không gì không phá.
Lão nhị trận pháp.
Lão tam cơ thể.
Tứ sư muội cờ.
Ngũ sư muội con rối.
Lục sư đệ thần bí chi khí.
Thất sư muội sáng tạo.
Bát sư đệ hủy diệt hư vô.
Cửu sư muội âm.
Mỗi người đều khác nhau.
“Đại sư huynh, có lẽ ta có thể thử xem.”
Tư Nhạc bước tới nói.
“Hả? Cửu sư muội?”
Diệp Lạc nhíu mày.
Trong bọn họ yếu nhất là Tư Nhạc.
Không ngờ tới người yếu nhất, lại có biện pháp?
“Ừm, đại sư huynh, ta có biện pháp, vạn vật đều có âm, ta có thể dựa vào âm
này, đi xem bên trong là thứ gì?”
Tư Nhạc giải thích.
“Thì ra là thế, vậy thì dựa vào cửu sư muội rồi.”
Diệp Lạc khẽ gật đầu nói.
[Chưa xong còn tiếp.]