Nghe thấy những lời này, Tư Nhạc không nói gì nữa.
Nàng nhắm hai mắt lại, quanh người dâng lên từng đợt gợn sóng gần như trong
suốt, bao trùm bốn phương tám hướng.
Đám đồng môn của Vô Đạo Tông ở xung quanh không quấy rầy, cứ đứng bên
cạnh như vậy, đợi Tư Nhạc.
Một lát sau, Tư Nhạc mở hai mắt.
“Đại sư huynh, chư vị sư huynh sư tỷ, trong cự kén này… Bên trong cự kén này
hình như là một người?”
“Người này hơi kỳ lạ, ta không nhìn thấu cân cước, vô cùng thần bí, giống như
người mà không phải người, giống như yêu mà không phải yêu.”
“Cự kén này giống như một loại thai nghén và bảo hộ người nọ ở bên trong.”
Tư Nhạc mở miệng nói toàn bộ mình thấy.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người của Vô Đạo Tông hơi sửng sốt,
không rõ chân tướng.
Cự kén này không đơn thuần là một sinh vật, mà là một người sao?
Đây là người gì, mới có thể thai nghén ở bên trong cự kén.
“Đại sư huynh, bây giờ xử lý thế nào?”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi.
Đương nhiên là đám bọn họ lấy Diệp Lạc làm chủ.
Dù sao Diệp Lạc cũng là đại sư huynh, hơn nữa thực lực cao nhất trong đám
bọn họ.
“Mặt trời biến mất, thứ này xuất hiện, hai thứ chắc chắn có quan hệ, chúng ta
cần phải làm rõ điểm ấy, nếu không thì lão nhị không thể tìm được cơ hội đột
phá.”
“Không bằng đánh bạo kén này đi.”
Diệp Lạc chậm rãi nói.
Khi hắn ta nói chuyện, còn muốn nâng Hoang Kiếm lên, làm bộ muốn chém.
Không đợi hắn ta chém xuống, đúng lúc này, cự kén trước mặt bọn họ bắt đầu
nghiền nát ra.
Ngọn lửa ở mặt ngoài cự kén hóa thành vô số quang hạt tiêu tán đi, lộ ra thân
thể bên trong.
Sau khi hỏa diễm tiêu tán, một bóng người cuộn tròn lộ ra.
Đó là một người phụ nữ quanh người đầy hỏa diễm.
Ở bên cạnh người phụ nữ, có một hình cầu hỏa diễm cỡ bàn tay vờn quanh.
Khi nhìn thấy quả cầu hỏa diễm kia, Trương Hàn kinh hãi kêu lên.
“Đó, quả cầu hỏa diễm đó chính là Thái Dương Tinh!”
Trương Hàn hít sâu một hơi.
Thái Dương Tinh còn có thể nhỏ đi sao? Còn có thể mang theo bên người à?
Vì sao hắn ta không biết.
Thái Âm Tinh không nói với hắn ta.
Không biết Thái Âm Tinh có thể nhỏ đi hay không.
Trương Hàn có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng qua Thái Âm Tinh vô cùng khổng lồ
sau lưng hắn ta.
Sau này có cơ hội nhất định phải thử xem.
“Người này… Rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt Diệp Lạc nhìn chằm chằm người cuộn mình kia.
Hắn ta hoàn toàn không nhìn Thái Dương Tinh ở bên cạnh người nọ, trong mắt
hắn ta chỉ có người nọ.
Với thực lực cảnh giới Đại Thừa của hắn ta, vậy mà hoàn toàn không nhìn thấu
người này.
Rốt cuộc người này có thực lực gì, hắn ta không thể nói rõ.
Nhưng luôn cảm thấy, có lẽ người này không kém gì hắn ta.
“Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh hỏi một câu.
Những người khác của Vô Đạo Tông đều nhìn về phía Diệp Lạc.
Bọn họ cũng chú ý tới vẻ mặt của Diệp Lạc, cả đám không khỏi nghi ngờ,
không rõ vì sao Diệp Lạc lại lộ ra vẻ mặt như thế.
“Người này thực sự không đơn giản, các sư đệ sư muội, nên cẩn thận một chút.”
Diệp Lạc nghiêm túc nói.
Người này không đơn giản sao?
Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông nghe thấy những lời này, càng thêm mê
mang.
Người nào có thể khiến đại sư huynh của bọn họ nói không đơn giản?
Trong đại lục Thần Hành, ngoài sư tôn bọn họ và vị Bạch tiền bối kia, căn bản
không có người nào có thể đảm đương nổi những lời này.
Có người vừa định hỏi Diệp Lạc cụ thể.
Còn chưa hỏi ra miệng, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai bọn họ.
“Ta… Vì sao lại là người?”
Giọng nói này vô cùng thanh thúy, nhưng trong thanh thúy lộ ra hương vị năm
tháng cổ xưa, giống như người nói chuyện trải qua thời gian ngàn vạn năm.
Đám Diệp Lạc ngây người.
Bọn họ có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc giọng nói truyền từ đâu tới.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn phía trước, nhưng căn bản không thấy người nọ nói.
Chuyện này khiến trong lòng bọn họ đều kinh hãi.
Vẫn là Diệp Lạc phản ứng nhanh nhất, nâng Hoang Kiếm lên, trực tiếp xoay
người về phía sau.
Sau lưng bọn họ, một người phụ nữ đạp không mà đứng, toàn thân đầy hỏa
diễm, nắm Thái Dương Tinh thu nhỏ lại trong tay, đôi mắt nhìn người của Vô
Đạo Tông.
Trong mắt có tang thương, cũng có chút mê mang, hai thứ dung hợp, có vẻ vô
cùng kỳ lạ.
“Ngươi là ai?”
Diệp Lạc nâng Hoang Kiếm lên, mũi kiếm chỉ về phía người phụ nữ này, trầm
giọng nói.
Khi hắn ta nói chuyện, đồng thời khí thế của cảnh giới Đại Thừa đều bùng nổ
ra, muốn lấy uy áp trấn trụ nàng.
Nhưng nàng đối mặt với uy áp của Diệp Lạc, vẻ mặt không thay đổi, giống như
căn bản không cảm nhận được.
Điều này khiến Diệp Lạc im lặng một lát, cảm thấy mình bị mạo phạm.
[Chưa xong còn tiếp]