Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 679

Tuy lão ta còn chưa đạt thành “hợp tác” với thời đại mới, nhưng trong lòng lão

ta đã tự mình đánh lên dấu vết với thời đại mới.

Nếu là người của thời đại mới, vậy lão ta sẽ không giúp giấu diếm người thời

đại cũ.

“Mẫu thân của mặt trời?”

Đám Diệp Lạc nghe thấy thế, đều không nhịn được hơi kinh hãi.

Đồng thời, bọn họ lại tràn ngập tò mò đối với thời đại trước đây.

Người phụ nữ “nhật mẫu Hi Hòa” này lúc trước từng nói, Thái Dương Tinh kia

là món đồ chơi của con trai nàng?

Bọn họ khó có thể tưởng tượng, thời đại trước đây rộng lớn cỡ nào.

Chỉ sợ bốn chữ đại tranh chi thế đều khó có thể miêu tả sự rộng lớn này.

“Ở thời đại đó, nhân tộc không hề tính là mạnh, kém xa nhân tộc hiện giờ, khi

đó là thiên hạ của yêu tộc…”

“Thôi, ta nói nhiều với các ngươi như vậy cũng không tốt, nếu như các ngươi

muốn biết chuyện, có thể đi hỏi Sở đạo hữu, nhân vật như Sở đạo hữu, chắc

chắn biết nhiều hơn ta.”

Bạch Trạch thở dài một hơi, lắc đầu nói.

Nghe thấy những lời này, đám đệ tử của Vô Đạo Tông không tiện nói gì thêm.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau một cái, lén truyền âm nói chuyện với nhau.

Trái lại Diệp Lạc không tham dự vào truyền âm, mà đứng tại chỗ trầm tư.

Một lúc lâu sau, Diệp Lạc mới tiến lên trước một bước, vô cùng tò mò mở

miệng.

“Bạch tiền bối, trên ngọn núi phía sau quý tông có bốn khí tức giống y như đúc

bốn khí tức lần trước xuất hiện ở Vân Châu, xin hỏi bọn họ là cùng một đám

người sao?”

Ánh mắt Diệp Lạc nhìn về phía sau núi, hỏi.

“Hả? Trái lại Diệp sư điệt thật lợi hại, vậy mà có thể nhìn ra được, không sai,

bốn vị kia đúng là lúc trước từng xuất hiện ở Vân Châu, bọn họ cũng là người

thời đại cũ.”

Bạch Trạch cười gật đầu.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Lạc, tràn ngập thưởng thức.

Thời đại mới này, không có nhiều tiểu bối khiến lão ta để mắt tới, không có gì

ngoài hai đệ tử của mình ra, chỉ có đệ tử của Vô Đạo Tông là khiến lão ta để

mắt tới, cảm thấy là Thiên Kiêu trong đồng lứa.

Mà trong đó, lại lấy Diệp Lạc là người đứng đầu.

Bạch Trạch vô cùng thưởng thức Diệp Lạc.

Kiếm tu sĩ thuần túy.

Một kiếm chém ra, phá vạn pháp.

Nếu ở thời đại cũ, cũng là thiên phú không tầm thường.

“Bạch tiền bối, ta có một nghi ngờ, không biết ngươi có thể giải đáp hay

không.”

Diệp Lạc im lặng một lát, mở miệng nói.

“Diệp sư điệt cứ hỏi, có thể trả lời ngươi, ta chắc chắn đều trả lời.

Bạch Trạch lộ ra nụ cười hòa ái, nói.

“Vì sao… Vì sao lúc trước không thấy người thời đại cũ, nhưng bây giờ lại

thường xuyên thấy người thời đại cũ xuất hiện, không ngừng khôi phục, mà số

lượng càng ngày càng nhiều, nếu ta đoán không nhầm, 11 mặt trời xuất hiện

trên bầu trời lúc trước, chắc chắn có liên quan tới thời đại cũ?”

Diệp Lạc hỏi ra chuyện hắn ta nghi ngờ nhất.

Những lời này vừa nói ra, Bạch Trạch không đáp lời, cả người cứng ngắc.

Đúng vậy, người thời đại cũ, ở thời đại này hình như quá sinh động.

Lúc trước có Sở đạo hữu đạt thành “hợp tác” với Thiên Địa, sau đó lại có lão ta

khôi phục, tứ đại mãnh thú khôi phục, kim tô thập thái tử xuất hiện, nhật mẫu

xuất hiện…

Bạch Trạch đều rơi vào im lặng.

“Diệp sư điệt, vấn đề này của ngươi, có lẽ hỏi sư tôn ngươi, có khả năng sư tôn

ngươi sẽ biết.”

Bạch Trạch chậm rãi mở miệng, thừa nhận lão ta không biết vấn đề này.

“Sư tôn ta có khả năng biết được sao?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát.

Bạch tiền bối không cùng một thời đại với sư tôn nhà hắn ta sao?

Chuyện Bạch tiền bối không biết, trái lại sư tôn nhà hắn ta có khả năng biết à?

“Trăm ngàn lần đừng xem thường Sở đạo hữu, có khả năng Sở đạo hữu hơn xa

các ngươi tưởng tượng, cho dù là chuyện thời đại cũ, hay là chuyện thời đại

mới, Sở đạo hữu biết, chắc chắn đều là nhiều nhất.”

Bạch Trạch nói với hàm ý sâu xa.

“Sư tôn…”

Ánh mắt Diệp Lạc hoảng hốt một lát.

Hắn ta cảm thấy, đột phá tới cảnh giới Đại Thừa, vẫn không nhìn thấy bóng

lưng của sư tôn.

Trên cảnh giới Đại Thừa là phi thăng.

Hắn ta nên đi đâu tiếp tục đột phá.

Nếu phi thăng, thì không thể gặp lại được sư tôn.

“Bạch tiền bối, ta đã hiểu, nhưng mà người này nên xử lý thế nào?”

Diệp Lạc nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, hỏi.

“Lưu lại đi, đợi Sở đạo hữu trở về, để Sở đạo hữu xử lý, nàng và ta coi như có

chút quan hệ, cũng có thù với Sở đạo hữu, trước mắt nàng giống như mất đi trí

nhớ, không tiện xử lý, vẫn nên đợi Sở đạo hữu về xử lý.”

Bạch Trạch xua tay, nói.

“Có thù oán với sư tôn sao?”

Trong mắt Diệp Lạc dâng lên tò mò.

Rất nhiều đệ tử ở phía sau đều vô cùng tò mò đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Trạch không giấu diếm, truyền âm nói.

[Chưa xong còn tiếp.]
Bình Luận (0)
Comment