Chỉ thấy một lão giả mặc cẩm trường bào màu lam, khí thế mạnh mẽ dẫn theo
một người trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, trấn áp toàn bộ chiến trường.
Sở Duyên chú ý tới lão giả này, lão giả này cũng chú ý tới Sở Duyên.
Chẳng qua lão giả này chỉ nhìn kim quang quanh người Sở Duyên một lát, thì
không để ý tới sự tồn tại của Sở Duyên.
Sau khi phát hiện lão ta không nhìn thấu kim quang quanh người Sở Duyên, lão
ta hơi nhíu mày, trái lại không nghĩ nhiều.
Lão giả nhìn trên đất chiến trường vô cùng bừa bộn, lại nhìn đám người bị lão ta
trấn áp hôn mê, lắc đầu.
“Trọng Nhi, ngươi xem, đây là không đủ thực lực, lòng tham tạo nên kết cục
như vậy, bị ma khí ảnh hưởng tâm trí còn không biết, chém giết thành bộ dạng
như thế.”
Lão giả dạy bảo người trẻ tuổi sau lưng.
Người trẻ tuổi căn bản không nghe lời lão giả này nói, trái lại dời mắt nhìn về
phía Sở Duyên.
“Lão sư, mọi người ở nơi này bị ảnh hưởng, vì sao người nọ không bị ảnh
hưởng?”
Người trẻ tuổi vô cùng tò mò hỏi.
“Người kia sao? Quanh người người này có kim quang, chỉ sợ là một kiện bảo
vật tỏa ra kim quang hộ thể, tướng mạo của người này trẻ tuổi, rất dễ dàng suy
đoán ra được, là đệ tử của tông môn nào đó mà thôi.”
“Hơn nữa Trọng Nhi nhìn kỹ xem, bước chân của người nọ vô cùng phù phiếm,
giống như du hồn, rõ ràng cho thấy căn cơ bất ổn, cảnh giới đương nhiên là thấp
kém, người như vậy, cho dù xuất thân từ đại tông môn, cũng không đáng để
chúng ta kết giao, cho nên ta chỉ nhìn thoáng qua, thì không nhìn nữa, Trọng
Nhi hiểu chưa?”
Lão giả vô cùng bình tĩnh nói.
“Thì ra là thế.”
Người trẻ tuổi hiểu ra, gật đầu nói.
“Ừm, Huyền Cơ lão quái như ta là cảnh giới Hóa Thần trong đại lục Thần
Hành, cũng có tiếng tăm lừng lẫy, không phải người nào cũng đáng để ta đi tới
bắt chuyện.”
Lão giả “Huyền Cơ lão quái” bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói ẩn chứa kiêu
ngạo, không thể nào che giấu được.
“Lão sư nói rất có đạo lý, nhưng dù sao người này có khả năng xuất thân từ đại
tông môn, ta vẫn nên kết giao thì hơn.”
Người trẻ tuổi tên “Tiêu Trọng” nghĩ một lát, nói như vậy.
“Có thể, người trẻ tuổi như các ngươi có thể làm quen với nhau.”
Huyền Cơ lão quái trầm tư một lát, vẫn gật đầu.
“Vâng, lão sư.”
Tiêu Trọng nghe thấy thế, lập tức bay về phía Sở Duyên.
…
Trên bầu trời, đương nhiên là Sở Duyên cũng chú ý tới người trẻ tuổi này tới
gần.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, tinh thần đều tập trung về phía mây đen.
Đang đánh giá, làm thế nào mới lấy được ma khí chi chủng gì đó kia.
Người trẻ tuổi Tiêu Trọng đi tới cách Sở Duyên không xa thì dừng lại, quay mặt
về phía Sở Duyên chắp tay hành lễ cùng cấp.
“Vị đạo hữu này, tại hạ là Tiêu Trọng đệ tử của Huyền Cơ đạo nhân thuộc học
viện Hạo Nhiên Cảnh Châu, theo lão sư đi ngang qua nơi này, cố ý dừng lại thu
dọn tàn cục, xin hỏi đạo hữu là tu sĩ phương nào?”
Tiêu Trọng cười báo tên mình ra.
“Sở Duyên tán tu Đông Châu.”
Sở Duyên nghĩ một lát, thuận miệng đáp một câu.
Hắn không nói lai lịch của mình.
Dù sao theo ý hắn, hai người này giống như tới cướp đoạt ma khí chi chủng, đợi
lát nữa đánh nhau, không có gì hay để nói.
“Đông Châu sao? Xin hỏi là Đông Châu kiếm đạo sao?”
Tiêu Trọng nghe Sở Duyên đến từ Đông Châu, đôi mắt sáng lên, hỏi một câu.
“Đông Châu kiếm đạo?”
Sở Duyên có chút thất thần, Đông Châu không phải là Đông Châu, cái gì mà
Đông Châu kiếm đạo?
“Ồ… Sở đạo hữu không biết, thế giới bên ngoài bọn ta xưng Đông Châu là
Đông Châu kiếm đạo, kiếm đạo Đông Châu đứng đầu đại lục Thần Hành.”
“Mấy năm gần đây lại càng thịnh hành làn gió kiếm đạo, cho nên xưng hô Đông
Châu là Đông Châu kiếm đạo, Sở đạo hữu là người Đông Châu, còn không biết
Sở đạo hữu có biết kiếm thuật hay không, nếu biết mà nói, Sở đạo hữu có thể
triển lãm cho ta xem được không, ta vô cùng ngưỡng mộ kiếm đạo của Đông
Châu.”
Tiêu Trọng cười nói.
Trong lời nói tràn ngập nhiệt tình, có ý muốn làm quen với Sở Duyên.
“Còn có chuyện này sao?”
Sở Duyên ngẩn người, hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói về Đông Châu kiếm
đạo gì đó.
“Có lẽ đạo hữu là khổ tu đúng không? Nếu không thì sao có thể không biết
những chuyện này, kiếm Đông Châu, trận Vân Châu, cờ Thương Châu, thể Cổ
Châu, đều rất nổi tiếng ở đại lục Thần Hành.”
Tiêu Trọng tiếp tục bắt chuyện với Sở Duyên.
“Kiếm Đông Châu, trận Vân Châu, cờ Thương Châu, thể Cổ Châu?”
Sở Duyên không hiểu sao lại nghiêm túc hơn.
“Thôi, Sở đạo hữu, ta nói một câu với ngươi đi.”
Tiêu Trọng giảng giải cho Sở Duyên.
Kiếm Đông Châu gì đó mạnh cỡ nào.
Trận Vân Châu kỳ diệu bao nhiêu.
Cờ Thương Châu huyền ảo ra làm sao.
Thể Cổ Châu mạnh như thế nào.
Hắn ta nói tới mức gọi là ba hoa chích chòe.
Sở Duyên không nhịn được sinh lòng tò mò.
[Chưa xong còn tiếp.]