Nếu hắn không có hệ thống, thiên phú cũng không kém như vậy, hắn nhất định
sẽ bái nhập tông môn này, chăm chỉ tu hành.
Đáng tiếc là hắn có hệ thống.
“Sở đạo hữu, ta nói với ngươi này, Đông Châu này rất kỳ diệu, nhưng không
đơn giản có kiếm đạo, còn có…”
Tiêu Trọng còn muốn nói gì đó với Sở Duyên.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện dị tượng.
Từng đợt mây màu đỏ tím quay cuồng mà lên, trong đó loáng thoáng xuất hiện
khí vụ màu đỏ sậm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không có bất cứ do dự gì, bùng nổ ra khí
thế toàn thân, chỉ trong nháy mắt đại thế của Thiên Địa như thêm lên người hắn,
hắn nắm lấy khí vụ màu đỏ sậm.
Tiêu Trọng bị đánh bay: “?”
Người này thực sự cùng cấp với ta sao?
….
Giữa Giang Châu, trên bầu trời, Sở Duyên đang đứng trong đám mây màu đỏ
tía.
Những đám mây này bị kim quang quanh người hắn chiếu vào, tất cả đều tránh
ra, căn bản không dám tới gần hắn.
Hắn rất dễ dàng đánh lùi khí vụ màu đỏ sậm trước mặt.
Vì phòng ngừa bất trắc, lúc này hắn mới vươn tay chộp lấy khí vụ màu đỏ sậm.
Khí vụ màu đỏ sậm giống như cảm nhận được uy hiếp đến từ Sở Duyên, hóa
thành vô số quang hạt, muốn phân tán chạy trốn.
“Cam!”
“Người này có thể chia ra thành quang hạt chạy trốn?”
Sở Duyên lập tức trợn to mắt.
Như vậy hắn lấy khí vụ, ma khí chi chủng này kiểu gì.
Hắn hoàn toàn không bắt được.
Ngay khi Sở Duyên không biết nên làm gì bây giờ, hắn nhìn kim quang quanh
người mình.
Lại nhìn bên cạnh mình một lát, nhìn đám mây màu đỏ tím bị kim quang chiếu
vào không ngừng tránh đi.
Hắn có thể dùng kim quang che phủ toàn bộ quang hạt này hay không?
Sở Duyên không kịp nghĩ nhiều bắt đầu hành động.
Tâm niệm của hắn vừa động, khống chế kim quang quanh người, bao trùm lấy
quang hạt muốn chạy trốn.
Ngay sau đó, kim quang vây quanh Sở Duyên vô cùng nghe lời bao trùm lấy
quang hạt đang chạy bốn phương tám hướng.
Kim quang giống như một cự long đi săn, rất mạnh bao trùm những quang hạt
này.
Chỉ trong nháy mắt, những quang hạt này bị cưỡng ép hội tụ lại, biến thành khí
vụ màu đỏ sậm lần nữa.
“Thực sự có thể được sao? Trạng thái vô địch này càng ngày càng có hình dạng
chó liếm.”
Sở Duyên vui vẻ.
Hắn vung tay lên, đám khí vụ màu đỏ sậm lập tức bay tới tay hắn.
Hắn nghĩ một lát, hình như trên người mình không có chỗ để.
Cho nên hắn lấy túi trữ vật ra, thả khí vụ màu đỏ sậm kia vào.
Làm xong mọi chuyện, ánh mắt Sở Duyên mới thản nhiên nhìn về phía lão giả
Huyền Cơ lão quái kia.
“Ngươi muốn cướp sao?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi một câu như vậy.
Đám khí vụ màu đỏ sậm này là đệ tử hắn muốn thu nhận, sao có thể cho phép bị
cướp đi.
Có lẽ Sở mỗ hắn cùi bắp, ngay cả cảnh giới Phàm Nhân cũng không phải,
nhưng hắn có hệ thống, có trạng thái vô địch.
Người này thực sự muốn cướp, Sở Duyên không ngại cho đối phương nếm thử
hương vị của vòng sáng kim sắc.
…
Huyền Cơ lão quái ở phía dưới nhìn tới ngây ngốc há to miệng, không nói nên
lời.
Mãi đến khi Sở Duyên mở miệng, lão ta mới đột nhiên hoàn hồn.
Tất cả đều có chút sững sờ.
Lão ta… Lão ta nhìn nhầm rồi ư?
Người này không phải là đệ tử của đại tông môn gì đó, mà là một cường giả
đứng đầu?
Mà tuyệt đối trên cảnh giới Hóa Thần!
Trên cảnh giới Hóa Thần, đó sẽ là cảnh giới gì? Cảnh giới Độ Kiếp!
Cảnh giới đứng đầu đại lục Thần Hành!
Vậy mà lão ta coi cường giả đứng đầu thành đệ tử sống tạm bợ trong đại tông
môn nào đó!
Huyền Cơ lão quái nghĩ như vậy, không nhịn được toàn thân phát run.
“Không, không, không, ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy cảnh chém giết nên ngăn
cản mà thôi, không có ý cướp đoạt bảo vật!”
Huyền Cơ lão quái vội vàng cho thấy thái độ.
Nói đùa.
Vừa rồi Sở Duyên bùng nổ khí thế, lập tức khiến lão ta cảm nhận được mùi vị
của tử vong.
Sao lão ta dám đi cướp đoạt.
Lão ta không muốn sống nữa ư?
Phải biết rằng, học viện Hạo Nhiên bọn họ chỉ có một vị cảnh giới Độ Kiếp.
Lão ta đi cướp đoạt? Lấy gì cướp đoạt? Lấy đầu cướp sao?
“Không cướp đoạt? Vậy thì tốt.”
Sở Duyên nghe thấy thế, cũng thu liễm tâm tư ra tay.
Hắn đứng dậy muốn rời đi.
Hắn còn chưa rời đi, Huyền Cơ lão quái vội vàng tiếp tục mở miệng.
“Xin hỏi tiền bối là tu sĩ phương nào? Vãn bối đơn thuần chỉ muốn chiêm
ngưỡng một chút, không có ý gì khác, không biết tiền bối có thể cho biết hay
không?”
Huyền Cơ lão quái muốn biết rằng, rốt cuộc Sở Duyên là người phương nào.
“Tán tu Đông Châu.”
Sở Duyên thuận miệng nói một câu, không có ý nói thân phận mình ra.
Hắn đang lừa gạt, Huyền Cơ lão quái tin là thật.
“Tán tu… Tán tu!”
Đôi mắt Huyền Cơ lão quái sáng lên.
Tán tu đại biểu cho cái gì? Tu sĩ không môn không phái!