“Khó mà nói? Vì sao?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Kiếm Đông Châu, trận Vân Châu, cờ Thương Châu, thể Cổ Châu, sau lưng đều
liên quan tới thế lực bí ẩn mà cường đại, khó mà nói.”
“Hơn nữa tông chủ của thế lực đó lại càng thần thông quảng đại, nếu chúng ta
nói tên hắn ra, hắn ta sẽ phát hiện, cho nên chuyện này đừng nên nhắc tới thì
hơn.”
Viện trưởng của học viện Hạo Nhiên Chu Lẫm run run nói.
Nghe thấy những lời này, đôi mắt Sở Duyên mở to.
Trâu như thế ư?
Nói tên hắn ra, hắn nhất định sẽ phát hiện?
Chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
Chẳng trách lão nhân này không chịu nói, là sợ đắc tội đối phương sao?
Giới tu hành còn có nhân vật như vậy à?
Sở Duyên cảm thấy hắn vẫn luôn khinh thường giới tu hành này.
“Một khi đã như vậy, vậy chúng ta bỏ qua đề tài này đi.”
Sở Duyên xua tay, nhìn sách trên giá sách, nhìn xem có quyển nào hắn muốn
xem không.
Chu Lẫm ở phía sau thấy Sở Duyên không tiếp tục hỏi, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lão ta đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Sở Duyên rơi vào trầm tư.
Lão ta cũng không nhìn thấu kim quang quanh người Sở Duyên.
Nhưng lão ta có thể nhìn ra được, Sở Duyên rất giống linh hồn thể, nện bước vô
cùng phù phiếm, căn bản không giống người sống.
Điều này khiến lão ta có chút suy đoán, có phải Sở Duyên là Nguyên Thần của
cường giả cảnh giới Độ Kiếp đỉnh cấp nào đó xuất khiếu du lịch hay không.
Sau khi suy đoán một lúc lâu, vẫn không chiếm được tin tức hữu dụng nào, Chu
Lẫm chỉ có thể lắc đầu.
Tóm lại, kết giao với Sở Duyên chắc chắn không sai.
Nếu vị này không phải là Nguyên Thần của cường giả, vậy thì có thể kéo tới
làm khách khanh.
Nếu là Nguyên Thần, vậy cũng không có gì đáng ngại, có thể nối duyên phận,
nói không chừng tương lai sẽ được trợ giúp.
Nghĩ tới đây, Chu Lẫm cũng không nhiều lời, làm bạn với Sở Duyên đi trong
Tàng Thư Các.
Sở Duyên vẫn luôn không để ý tới Chu Lẫm ở bên cạnh.
Thản nhiên nhìn, khi nhìn thấy một quyển sách xong, Sở Duyên hơi dừng bước.
[Bàn về những chuyện nhân vật truyền kỳ khai sáng học viện Hạo Nhiên từng
trải qua]
Người khai sáng học viện này sao?
Như vậy dẫn tới lòng tò mò của Sở Duyên.
Hắn cầm lấy quyển sách lật xem.
Chu Lẫm ở phía sau thấy Sở Duyên cầm sách, không khỏi cười giải thích.
“Đạo hữu, quyển sách này ghi lại về người khai sáng học viện Hạo Nhiên, cũng
là viện trưởng đầu tiên Tiêu Thiên.”
“Nói ra, năm đó Tiêu Thiên mạnh dần quả thật có thể nói là truyền kỳ, nói đúng
ra thư nhân cũng không dám viết sách như vậy.”
Chu Lẫm sờ chòm râu, nói như vậy.
Sở Duyên ở bên cạnh vẫn không chăm chú lắng nghe, mà nhìn kỹ quyển sách
trên tay.
Trên quyển sách này miêu tả, đúng là lịch sử truyền kỳ.
Đương nhiên, đây là dưới ánh mắt của người ngoài, đúng là truyền kỳ.
Nhưng dưới cái nhìn của Sở Duyên, con mẹ nó giống như tiểu thuyết.
Trong sách này viết như thế nào?
Đại khái viết như vầy.
Mười vạn năm trước, người khai sáng học viện Hạo Nhiên Tiêu Thiên, thuở nhỏ
là phế vật, sau đó ngộ ra tàn hồn của cường giả ở trong nhẫn trữ vật, bái làm vi
sư, nhận được truyền thụ.
Sau đó trải qua một đoạn nhấp nhô, rồi thành một trong những cường giả của
thời đại đó, phi thăng thượng giới, đắc đạo thành tiên.
Con mẹ nó đây không phải là tiểu thuyết sao…
Sở Duyên mơ hồ.
Đúng là tiểu thuyết trở thành sự thật, xuất ra hào nhân như vậy.
“Đạo hữu, nhìn vẻ mặt ngươi kìa, có phải bị quyển sách làm cho rung động
không? Ha ha ha, không dối gạt ngươi, lúc trước khi ta thấy quyển sách này,
cũng rất rung động.”
Chu Lẫm cười lớn nói.
“Chuyện này… Ngươi chắc chắn đây thực sự là lịch sử chứ?”
Sở Duyên trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi một câu như vậy.
“Đương nhiên đúng rồi, những thứ này đều là lịch sử thật, không phải bịa đặt
ra.”
Chu Lẫm vô cùng chắc chắn nói.
“Cường giả trong nhẫn gì đó…”
Sở Duyên cũng muốn hỏi rõ ràng một chút.
“Nói tới chuyện này, đó là chuyện học viện Hạo Nhiên bọn ta lấy làm kỳ lạ,
mười vạn năm trước, có tàn hồn cường giả phụ vào trong nhẫn, dạy bảo nhân
vật truyền kỳ Tiêu Thiên này, chuyện này cũng dẫn phát ra nếp sống của học
viện Hạo Nhiên bọn ta, gần như mỗi thế hệ đệ tử đều khát vọng mình có thể gặp
được sư tôn như vậy, đạo hữu ngươi nói xem có buồn cười không?”
Chu Lẫm cười nói.
“Mỗi thế hệ đệ tử đều khát vọng sao?”
Sở Duyên nghe thấy thế, cười gượng.
Nếu thực sự là người người đều muốn làm nhân vật chính.
Không đúng…
Người người đều muốn làm nhân vật chính sao?
Tàn hồn trong nhẫn?
Dạy bảo ra cường giả?
Trong đầu Sở Duyên xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
Hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bên ngoài có người đi tới.
“Viện trưởng, Sở tiền bối.”
Người nọ đi tới, hành lễ với Sở Duyên và Chu Lẫm.
“Chuyện gì?”
Chu Lẫm mở miệng hỏi.
[Chưa xong còn tiếp.]