Kết quả là, đám bọn họ đi thẳng tới liên minh tu tiên giả.
Mấy ngày sau, đám Diệp Lạc tới Trung Châu, đụng phải đội ngũ liên minh tu
tiên giả đang đến Đông Châu.
Hai bên chạm mặt, lúc này xảy ra đại chiến.
Diệp Lạc và tám người, rất dễ dàng trấn áp đội ngũ liên minh tu tiên giả.
Cho dù nhân số nhiều cũng vô dụng.
Thậm chí đám Diệp Lạc còn không cần ra tay.
Dựa vào mình Tô Hề, dễ dàng giải quyết vấn đề chênh lệch nhân số.
Ngay khi đám Diệp Lạc cảm thấy có thể áp chế sự kiện lần này, bên liên minh
tu tiên giả nâng tới một tiên nhân di khu.
Đám Diệp Lạc biết là tiên nhân di khu gì đó, nhưng căn bản không để ở trong
lòng.
Sơ suất lần này, cũng khiến bọn họ bị tổn thất nặng.
Tiên nhân di khu này, chỉ dựa vào uy áp đã đánh bại đám Diệp Lạc.
Diệp Lạc cảnh giới Đại Thừa căn bản không phải đối thủ của tiên uy.
Cảnh giới Đại Thừa vẫn là phàm, cho dù tiên nhân là di thể, vẫn là tiên.
Đánh bại đám Diệp Lạc, sĩ khí của liên minh tu tiên giả phình to, chậm rãi tiến
về Đông Châu, cả đám gào to, rất có tư thế đạp phá Vô Đạo Tông…
…
Một tháng sau, phần lớn liên minh tu tiên giả chính thức tới Đông Châu.
Theo đám Diệp Lạc bị tiên nhân di khu đánh bại, cả đại lục Thần Hành chấn
động.
Vô số người đều vì liên minh tu tiên giả mà cảm thấy kinh hãi, hơn nữa mấy
tông môn ẩn thế Trung Châu, cảm thấy vô cùng kiêng kị liên minh tu tiên giả.
Đám Diệp Lạc mạnh cỡ nào?
Bọn họ liên thủ, cả cường giả đại lục Thần Hành tụ tập lại, đều không phải đối
thủ.
Nhất là Diệp Lạc, quả thực như mở bug.
Toàn bộ bọn họ liên hợp lại, đều không phải đối thủ.
Nhưng một Thiên Kiêu như vậy, vậy mà bị tiên nhân di khu đánh bại.
Điều này khiến vô số thế lực trong đại lục Thần Hành đều cảm thấy sợ hãi dã
tâm của liên minh tu tiên giả.
Bọn họ biết rất rõ, nếu liên minh tu tiên giả thực sự đánh bại Vô Đạo Tông, đến
lúc đó tuyệt đối sẽ phóng tầm mắt tới đại lục Thần Hành.
Ngay cả Vô Đạo Tông đều không ngăn cản được.
Người nào còn có thể ngăn cản?
Rất nhiều thế lực của đại lục Thần Hành chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện Vô
Đạo Tông có thể đánh bại liên minh tu tiên giả.
Những thế lực này không có ý nhúng tay, mà nhao nhao duy trì tâm tư quan sát.
Trái lại rất nhiều thế lực dưới trướng đệ tử Vô Đạo Tông, nhao nhao ra tay, dốc
toàn bộ lực lượng, muốn quyết chiến với liên minh tu tiên giả.
Cho dù tông chủ của bọn họ đều bị đánh bại, bọn họ cũng cần phải ra tay, chỉ vì
bảo vệ xung quanh tổ đình Vô Đạo Tông.
…
Cùng lúc đó, biên giới Đông Châu, trên một con đường lớn.
Minh chủ của liên minh tu tiên giả Tần Tử Mặc ngồi long liễn hoa lệ do một
con giao long kéo.
Hắn ta ngồi phía trên, vẻ mặt không chút thay đổi, khiến người ta không rõ hắn
ta đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt hắn ta vẫn luôn nhìn về phía núi Thiên Vụ.
Hắn ta đã sớm thông qua con đường đặc biệt, chiếm được địa điểm của Vô Đạo
Tông.
Cho nên hắn ta vốn có thể trực tiếp đến Vô Đạo Tông.
Nhưng không biết vì sao, hiện giờ hắn ta nhìn về phía núi Thiên Vụ, có loại cảm
giác tim đập nhanh rất quỷ dị.
Giống như làm chuyện này sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Nhưng hắn ta không cảm thấy, có thể có nguy hiểm gì.
Hắn ta có được tiên nhân di khu, còn là lão tổ tông của hắn ta.
Tiên phàm khác biệt.
Cho dù tông chủ của Vô Đạo Tông mạnh tới mấy, cũng chỉ là phàm nhân.
Hắn ta có tiên nhân di khu của lão tổ tông, chắc chắn có thể dễ dàng chiến
thắng.
Nghĩ tới đây, Tần Tử Mặc thả lỏng, khiến mình ổn định lại, hắn ta quay đầu
nhìn thoáng qua quan tài huyền thiết phía sau long liễn của hắn ta.
Trong quan tài này, chính là tiên nhân di khu của lão tổ tông hắn ta.
Tần Tử Mặc bảo người ta kéo, căn bản không sợ xảy ra chuyện gì.
Tiên nhân di khu, người bình thường dám mở quan tài nhất định sẽ bị tiên uy
giết chết.
Càng đừng nói nâng tới nghênh địch.
Chỉ có Tần Tử Mặc là người có được cảm ứng huyết mạch, mới có thể khống
chế tiên nhân di khu này.
Cho nên Tần Tử Mặc vô cùng yên tâm vấn đề an toàn của tiên nhân di khu,
càng tự tin trên đại lục Thần Hành này, không có người nào có thể là địch với
tiên nhân di khu.
Dựa vào di thể này, đủ khiến hắn ta xưng bá thiên hạ.
Cũng dùng tiên nhân di khu đánh bại Vô Đạo Tông.
Đến lúc đó cả đại lục Thần Hành sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn ta, dựa vào tài
nguyên của cả đại lục, nói không chừng hắn ta có thể thành người phi thăng đầu
tiên trong thời đại này.
Tần Tử Mặc đã quy hoạch hoàn mỹ tương lai cho mình.
Hắn ta nghĩ, trên gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì lộ ra tươi cười.
“Tăng tốc, đến Vô Đạo Tông.”
Tần Tử Mặc nhẹ giọng thúc giục.