Người bên ngoài nhao nhao đồng ý, bước chân nhanh hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Tử Mặc hơi hài lòng.
Hắn ta quay đầu nhìn đội người bên ngoài, giống như nhớ tới gì đó, hỏi một
người bên cạnh long liễn.
“Ta hạ lệnh cường giả của tông môn nhị phẩm trở lên tụ tập lại, nơi này không
phải còn thiếu một số người sao?”
Tần Tử Mặc hỏi.
“Minh chủ, không thiếu, chỉ là có một số người đi trấn áp các nơi, trước mắt
một số Thánh Địa dốc toàn lực ra tay, cần phải có người trấn áp.”
“Còn chưa tới… Là học viện Hạo Nhiên, nghe nói bên học viện Hạo Nhiên
đang gấp rút lên đường.”
Có người đáp.
“Học viện Hạo Nhiên? Hiện giờ bọn họ ở đâu?”
Tần Tử Mặc có ấn tượng về học viện Hạo Nhiên này.
“Mới ra cửa học viện.”
Người nọ trả lời.
Tần Tử Mặc: “?”
Đại chiến lâu như vậy, ngươi nói với ta, thế lực này mới ra cửa sao?
Gương mặt Tần Tử Mặc âm trầm, hắn ta coi như biết rõ ý nghĩ của học viện
Hạo Nhiên này rồi.
Định làm cỏ đầu tường đúng không?
Khi hắn ta đánh bại Vô Đạo Tông xong, sẽ xem rốt cuộc học viện Hạo Nhiên
này có mấy lá gan, vậy mà dám làm cỏ đầu tường.
…
Bên ngoài núi Thiên Vụ, đám Diệp Lạc bị đánh bại quay về nơi này.
Trạng thái của mỗi người đều rất kém, khí tức đều vô cùng không ổn định.
Nhất là Diệp Lạc chính diện đối kháng tiên nhân di khu, lại càng áo bào hỗn
loạn, chật vật không chịu nổi.
Tiên uy như ngục.
Cho dù Diệp Lạc có tư tin có thể chiến đấu một trận, nhưng bị uy áp của tiên
nhân bao trùm, hắn ta căn bản không phát huy ra được bất cứ sức chiến đấu nào.
Hắn ta còn như vậy, đừng nói là rất nhiều đồng môn sư đệ sư muội của hắn ta.
Ở trước mặt tiên uy này, bọn họ căn bản không có lực chống cự.
Điều này khiến Diệp Lạc vô cùng ảo não.
Hắn ta khát vọng lực lượng cường đại hơn.
Nhưng muốn lực lượng cường đại hơn, hiện giờ hắn ta căn bản không có được.
Dựa theo chứng kiến của bọn họ, người của liên minh tu tiên giả đang xông
thẳng tới Vô Đạo Tông, chỉ sợ bây giờ đang trên đường tới.
“Đại sư huynh, chúng ta đi tìm sư tôn đi! Chúng ta không phải đối thủ của thi
thể nát kia, nhưng sư tôn nhất định thắng được!”
Tô Càn Nguyên nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta chịu thiệt lớn như thế.
Rõ ràng có sức chiến đấu, nhưng không thể phát huy ra.
Tiên uy quá khủng bố.
“Đi, đi mời sư tôn.”
Diệp Lạc im lặng một lát, hơi gật đầu, trước mắt bọn họ không còn biện pháp
nào khác.
Trong tình huống bọn họ không đánh lại được, chỉ có thể đi mời sư tôn.
Đồng môn khác nghe thấy những lời này của Diệp Lạc, đều im lặng gật đầu.
Bọn họ không nói thêm gì nữa, nhao nhao xoay người bay lên núi, muốn đi tìm
sư tôn Sở Duyên của bọn họ.
Nhưng sau khi bọn họ lên núi thì mơ hồ, bởi vì bọn họ phát hiện, sư tôn của bọn
họ căn bản không ở trong tông, hình như đã sớm đi ra ngoài.
Trong tông chỉ còn một đứa bé, còn có Lý Nhị Cương, Ngao Ngự.
Ngao Ngự thì nghe nói đánh mất bảo vật của sư tôn bọn họ, không còn mặt mũi
đối mặt với sư tôn, cho nên xuống núi tìm kiếm bảo vật.
Sau khi biết chuyện này, đám Diệp Lạc ngơ ngác.
Kẻ địch sắp đánh tới nơi, vậy mà sư tôn không ở đây.
Đây là tiết tấu muốn đối phương diệt bọn họ sao?
May mà Diệp Lạc còn rất bình tĩnh.
Sau khi biết sư tôn không ở đây, lập tức vòng tới phía sau núi, chuẩn bị mời
Bạch Trạch ra tay giúp đỡ.
Khi Bạch Trạch nghe xong, cười ra tiếng.
“Chỉ như vậy à? Chỉ có chuyện này mà các ngươi mặt ủ mày chau sao? Loại
chuyện này, có lẽ Sở đạo hữu đều luôn không để trong lòng, thi thể của một tán
tiên, thứ như con kiến gì đó, không xứng khiến bọn ta nhìn thẳng, chỉ có chuyện
này thôi à?”
Bạch Trạch cười ra tiếng, khiến đám Diệp Lạc vô cùng buồn bực.
Rất hiếm thấy, mỗi người bọn họ đều dâng lên ý nghĩ phải tăng thực lực của bản
thân hơn nữa…
…
Hướng Đạo Tông, trong quảng trường.
Tứ đại mãnh thú ở chỗ Bạch Trạch chiếm được tin có người khiêng một tiên
nhân di khu tới muốn tấn công Vô Đạo Tông, thì kinh hãi rất lâu.
Bọn họ kinh hãi không phải vì tiên nhân di khu, mà kinh hãi lá gan của người
này.
Sao có thể làm như vậy?
Vậy mà có người có lá gan như thế, đây là điên rồi đúng không?
Vậy mà dám lấy tiên nhân di khu gì đó, tới thử diệt Vô Đạo Tông, đánh bại Sở
đạo hữu?
“Chẳng trách, chẳng trách Sở đạo hữu không tới, chỉ sợ là Sở đạo hữu vẫn luôn
không để chuyện này ở trong lòng.”
Hỗn Độn đứng ra, chậm rãi nói.
“Đúng vậy, nếu là việc nhỏ cỡ này đều cần Sở đạo hữu tự mình tới giải quyết,
vậy chẳng phải Sở đạo hữu sẽ bận muốn chết sao?”
“Hình như ta đã hiểu chiến lược của đám người này, muốn dùng vô số chuyện
nhỏ tới khiến Sở đạo hữu bận rộn, hoặc là muốn Sở đạo hữu chết vì cười?”