Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 700

“Chậc chậc, nếu Sở đạo hữu không định ra tay, vậy chúng ta không thể ngồi yên

mặc kệ được.”

Ba mãnh thú khác cũng nhao nhao mở miệng.

Bọn họ đều cảm thấy khinh thường tiên nhân di khu này.

Phần khinh thường này khiến đám Diệp Lạc đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ và

bất đắc dĩ.

Thứ khiến bọn họ bó tay không làm gì được, bị đánh bại, ở trong mắt các “tiền

bối” này, vậy mà bị khinh thường như thế.

“Được rồi, đám tiểu bối các ngươi nhìn là được, chuyện này cứ giao cho bọn ta

xử lý.”

Bạch Trạch nhìn ra được ý nghĩ của đám Diệp Lạc, khẽ lắc đầu nói.

Sau khi nói xong, lão ta mới nhìn về phía tứ đại mãnh thú.

“Các vị, chúng ta phải ra tay, tuyệt đối không thể ở đây, nếu không Thiên Địa sẽ

không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta muốn ra tay, chỉ có thể tới bên núi Thiên

Vụ, chỗ đó Thiên Địa không quản tới.”

Bạch Trạch đưa ra đề nghị.

Tứ đại mãnh thú rất đồng ý với những lời này.

Đến bên núi Thiên Vụ bọn họ mới có thể cởi bỏ hạn chế ra tay.

Nếu không thì ở bên ngoài, bọn họ ra tay, tuy có thể một chiêu đánh bạo tiên

nhân di khu gì đó, nhưng bọn họ sẽ bị Thiên Địa thanh toán.

Bọn họ không muốn vì chuyện này, mà khiến mình bị Thiên Địa trừng phạt.

Mấy người thống nhất ý kiến, sau đó nhanh chóng đến núi Thiên Vụ.

Sau khi tới núi Thiên Vụ, tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch đều tọa trấn chỗ sơn

môn Vô Đạo Tông.

Đám Diệp Lạc cũng đứng bên cạnh nhìn.

Đào Ngột trong tứ đại mãnh thú như nghĩ tới gì đó, nhìn thoáng qua đám Diệp

Lạc, lại quay đầu nhìn về phía đám Bạch Trạch.

“Lão Bạch, còn có ba ngươi nữa, nơi này Thiên Địa không hạn chế được chúng

ta, không bằng chúng ta bày ra lực lượng trước mặt mấy tiểu bối, cũng khiến

bọn họ thấy rõ, tránh sau này thấy lại ngạc nhiên.”

Đào Ngột cười hì hì nói.

Ba đại mãnh thú khác nghe thấy thế, cũng tràn ngập hứng thú.

Bốn bọn họ giống như chuyên gây sự, có náo nhiệt không có bọn họ, vậy thì

không thể nói nổi.

Trái lại Bạch Trạch do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Có thể, nhưng mà phải chú ý đúng mực, đừng bùng nổ toàn bộ lực lượng, tránh

cho Thiên Địa không chống đỡ nổi, đến lúc đó trời sập, cho dù Thiên Địa không

rõ, chúng ta vẫn là tội nhân.”

Bạch Trạch nói như vậy.

Nghe thấy những lời này, tứ đại mãnh thú đều lộ ra tươi cười.

Sau đó cùng nhìn về phía đám Diệp Lạc.

Khi đám Diệp Lạc đang sững sờ, chỉ trong nháy mắt, bốn khí tức cổ xưa bùng

nổ ra.

Hư ảnh tứ đại mãnh thú xuất hiện trong hư không, một chút uy áp đè về phía

đám Diệp Lạc.

Tứ đại mãnh thú muốn đám Diệp Lạc chứng kiến hào hoa phong nhã của cường

giả thời đại cũ, nhưng không quá phận, rất có chừng mực.

Nhưng đám Diệp Lạc chịu khổ sở.

Một chút uy áp của bốn người này, cũng khiến bọn họ cảm nhận được khó chịu.

Đây là một loại cảm giác khiến bọn họ quên đi.

Đám yêu tộc như Tử Tô Tư Nhạc còn đỡ, đám nhân tộc như Diệp Lạc, đều từng

trải qua giai đoạn phàm nhân, thì cảm thụ sâu sắc hơn.

Loại cảm giác bị ép không thở nổi này, đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.

Chuyện này khiến bọn họ càng muốn mau chóng mạnh hơn.

Tiên nhân di khu…

Bốn vị này…

Bạch Trạch…

Sư tôn…

Vẫn luôn vượt qua cảnh giới Đại Thừa.

Thậm chí cảnh giới Đại Thừa ở trước mặt bọn họ, không có một chút lực lượng

phản kháng…

“Xin hỏi các vị, trên cảnh giới Đại Thừa, còn có cảnh giới sao?”

Diệp Lạc chống đỡ uy áp, vẻ mặt không chút thay đổi tiến về trước, ngẩng đầu

hỏi một câu như thế.

Hắn ta hoàn toàn không để ý tới uy áp, cho dù uy áp cường thịnh tới mấy, cũng

không thể khiến hắn ta khom lưng.

Người cầm kiếm, thà gãy không cong.

Hắn ta tuyệt đối không cong lưng, cho dù đối mặt với uy áp khủng bố như thế

nào.

“Tiểu bối này khá lắm, quả nhiên rất mạnh.”

Tứ đại mãnh thú nhìn thấy Diệp Lạc chống đỡ uy áp của bọn họ còn có thể duy

trì tư thái như vậy, không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Trong đó Bạch Trạch đứng ra, trả lời cho Diệp Lạc.

“Trên cảnh giới Đại Thừa, chính là Tiên Cảnh, Tán Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên,

Chân Tiên, Kim Tiên…”

“Những cảnh giới này không phải các ngươi hiện giờ có thể nhắc tới, chăm chỉ

tu luyện đi.”

Bạch Trạch giải thích.

“Tiên Cảnh…”

Diệp Lạc và đệ tử của Vô Đạo Tông đều rơi vào trầm tư.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Trạch biết, mục đích xem như đạt thành.

Bọn họ xem như khiến đám đệ tử đồng lứa này thấy được hào hoa phong nhã

của thời đại cũ, cũng thành công kích phát tâm tư biến mạnh của đám đệ tử

đồng lứa này.

Mục đích đã hoàn thành, không cần tiếp tục kéo dài nữa.

Bạch Trạch truyền âm cho tứ đại mãnh thú.

Tứ đại mãnh thú vốn không muốn, còn muốn chơi thêm lúc nữa, nhưng Bạch

Trạch nói một câu, bây giờ các ngươi chơi vui như vậy, bị Sở đạo hữu biết rõ,

Sở đạo hữu chơi các ngươi cũng sẽ vui vẻ như bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment