Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 702

Trong lòng nàng cũng đang than thở.

Nàng vốn cho rằng dẫn theo những thuộc hạ này, có thể giúp sư tôn, đến giúp

tông môn.

Nhưng không ngờ tới, vậy mà con bài chưa lật của liên minh tu tiên giả lại

cường đại như thế.

Ngay cả nhiều đồng môn liên thủ đều bị đánh bại.

Vậy nàng mang theo đám thuộc hạ này tới có tác dụng gì.

Đi làm vật hi sinh đều chê cấp thấp.

Trong chiến đấu chiến lực đứng đầu, chiến thuật biển người không có tác dụng

gì.

“Pháp trận truyền tống từ thời Thượng Cổ sao? Trái lại sư muội và sư đệ đúng

là có cơ duyên, nhưng mà tình hình trước mắt, sư muội và sư đệ vẫn nên truyền

tống tất cả tiểu yêu này đi thôi, chiến đấu kế tiếp, không phải bọn họ có thể

tham dự vào.”

Diệp Lạc đi ra, nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, sư muội sư đệ, các ngươi nên truyền tống đám yêu này đi, đừng tới

nữa.”

Đạm Đài Lạc Tuyết cũng đi tới khuyên một câu.

Tình hình của yêu tộc hiện giờ cũng không lạc quan, lúc trước không biết vì

nguyên nhân gì, chết rất nhiều đại yêu.

Sau đó lại vì Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân xuất hiện, tiến hành nội loạn.

Hiện giờ chỉ sợ yêu tộc suy yếu tới cực hạn.

Nếu Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân dẫn tới những yêu tộc này, ở trong chiến đấu

xảy ra sai lầm gì đó, vậy chỉ sợ yêu tộc sẽ chơi xong.

“Được.”

Đồ Tuyết Hi suy nghĩ một lát, gật đầu.

Nhưng mà nàng không tự mình rời đi.

Mà bảo “cu li” Đồ Dạ Lân dẫn theo đám yêu tộc rời đi, thông qua pháp trận

truyền tống trở về Tây Châu, mình thì ở lại Vô Đạo Tông.

Đồ Dạ Lân đối mặt với cách làm như vậy của tỷ tỷ nhà mình, hoàn toàn không

có ý làm trái, bộ dạng như đã quen, liên tục dẫn vô số yêu tộc rời đi.

Bên cạnh sơn môn Vô Đạo Tông, các đệ tử tiếp tục nói chuyện với nhau.

Trong đó, Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn Đồ Tuyết Hi, tò mò hỏi.

“Sư muội, không biết yêu tộc hiện giờ, đã hoàn toàn thống nhất tất cả yêu tộc

chưa? Vì sao số mệnh sau lưng muội hội tụ hùng hậu như vậy?”

Đạm Đài Lạc Tuyết có được Tuệ Nhãn trời sinh, dù ít dù nhiều nàng cũng có

thể nhìn thấy số mệnh sau lưng một người.

Ví dụ như Diệp Lạc, thân là tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông, sau lưng có

được phần lớn số mệnh của Đông Châu.

Sau lưng Đồ Tuyết Hi cũng có số mệnh của yêu tộc.

Khiến Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy kinh ngạc chính là, số mệnh của Đồ Tuyết

Hi hùng hậu, có thể nói là khủng bố.

Rõ ràng Đồ Tuyết Hi chỉ chiếm một châu, còn thuộc loại chia cho Đồ Dạ Lân

nữa, nhưng vận khí vẫn hùng hậu như cũ.

Gần như tất cả số mệnh của đồng môn ở đây hợp lại, mới gian nan so sánh

được.

“Sư tỷ, bọn ta thống trị cả yêu tộc… Còn số mệnh, điểm này bản thân ta không

rõ lắm, sau khi bọn ta tuyên bố thống trị yêu tộc, số mệnh đột nhiên tăng vọt,

hình như là hai chữ yêu tộc này đại biểu cho số mệnh.”

Đồ Tuyết Hi cũng cảm thấy mơ hồ đối với số mệnh mình.

Những lời này, khiến đệ tử khác không nhịn được cảm thấy sửng sốt.

Tuyên bố thống trị yêu tộc xong, số mệnh đột nhiên tăng vọt?

Thống trị một đàn yêu tộc, thì đặc biệt tăng lên sao?

Chiếm được tin tức này, đám Diệp Lạc nhanh chóng suy nghĩ.

Nhưng bọn họ nghĩ thế nào, đều không thể tưởng tượng được có chủng tộc gì có

thể bị thống trị.

Ở trong đại lục Thần Hành, nhân tộc có ở khắp mọi châu, ngoài nhân tộc ra thì

chỉ có yêu tộc.

Hình như không còn chủng tộc khác để nói.

Vậy bọn họ căn bản không thể thử nghiệm được chuyện này.

Chiếm được kết quả này, bọn họ ngoại trừ thở dài, thì không còn gì khác.

Số mệnh là thứ tốt, có thể trợ giúp tu hành.

Người có số mệnh hùng hậu, trong mơ hồ có thể đạt được chỉ dẫn, đạt được bảo

vật.

Hay là nói tu hành có thần trợ giúp, đột phá như uống nước, không có tâm ma

sinh ra.

Cho nên nói, số mệnh là thứ vô cùng huyền diệu, đáng tiếc rất khó đạt được…



Gần nửa tháng sau, đội ngũ liên minh tu tiên giả cuối cùng cũng tới gần núi

Thiên Vụ.

Theo vô số cường giả tới gần núi Thiên Vụ, sĩ khí càng lúc càng tăng vọt, rất có

khí thế tiêu diệt cả Vô Đạo Tông.

Ý chí chiến đấu cao này, khó nói nên lời.

Nhưng Tần Tử Mặc ngồi trên long liễn lại càng cảm thấy bất an.

Càng tới gần núi Thiên Vụ, loại cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt.

“Minh chủ, ngươi làm sao vậy? Hình như ngươi không vui lắm.”

Có người ở bên cạnh long liễn nhìn ra được trạng thái của Tần Tử Mặc không

đúng lắm, không khỏi hỏi ra tiếng.

“Không có gì đáng ngại, ta chỉ hơi lo lắng mà thôi.”

Tần Tử Mặc khẽ nhíu mày, nói.

“Minh chủ, chuyện này có gì phải lo lắng, ngươi có lão tổ tông của ngươi, tiên

nhân di khu ở đây, Tiên Thiên dựng thế, cho dù Vô Đạo Tông này mạnh tới

mấy, cũng không tạo nên sóng gió gì.”

Người nọ nịnh nọt nói.

[Chưa xong còn tiếp.]
Bình Luận (0)
Comment