Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 715

Những tu sĩ này đều vội vàng phi hành, giống như bị thứ gì đáng sợ truy kích,

khiến bọn họ liều mạng chạy trốn.

Thứ gì đang đuổi theo những người này?

Ngao Ngự khẽ nhíu mày.

Hắn ta nhìn phía sau đám tu sĩ này.

Không có thứ gì mà.

Không đúng…

Hình như có chỗ không thích hợp.

Ngao Ngự nhìn chăm chú, bầu trời sau lưng những tu sĩ này, giống như đang

nhanh chóng tối sầm lại?

Đó không phải là bầu trời tối lại, là vô số trùng tử bao trùm lấy nhau, nghiền ép

qua!

Ngao Ngự mở to hai mắt nhìn.

Những thứ này đều là phân thân của trùng tử sao?

Phân thân này cũng nhiều quá rồi!

Chi chít, bao trùm cả bầu trời, chỉ trong nháy mắt nhìn qua, còn tưởng là bầu

trời tối lại.

“Đạo hữu phía trước chạy mau, đừng để bị đám trùng tử này đuổi theo!”

Những tu sĩ đang điên cuồng chạy trốn cũng thấy được Ngao Ngự, nhao nhao

mở miệng nhắc nhở hắn ta, muốn Ngao Ngự cùng chạy trốn.

Ngao Ngự căn bản không thèm quan tâm.

Bản thể của trùng tử kia ở ngay trước mắt rồi.

Hắn ta lập tức biến thành bản thể, một con Thương Long nghìn trượng xuất

hiện, chiếm cứ cả bầu trời, đôi mắt rồng to như lu nước, giận dữ nhìn phía

trước.

Hú hú!

Thương Long nghìn trượng phát ra tiếng gầm gừ.

Từng trận sóng âm khuếch tán ra, dẫn tới không gian vặn vẹo.

Long uy khủng bố lập tức giống như nước vỡ đê, chi chít đè về phía trùng triều.

Rầm!

Long uy và trùng triều va chạm nhau, vô số trùng tử màu đen rơi xuống.

Nhưng một lát sua, ở mặt ngoài những trùng tử màu đen này xuất hiện một tầng

giáp xác màu xanh.

Chiếm được tầng giáp xác này xong, đám trùng tử màu đen không sợ hãi chút

nào đối mặt với long uy, trái lại như cá gặp nước, chậm rãi xông tới chỗ Ngao

Ngự.

Đây là thứ đồ chơi gì thế?

Ngao Ngự trợn to mắt, hắn ta vốn định dùng long uy trấn trụ đám trùng tử này,

sau đó tìm ra bản thể của trùng tử.

Nhưng thứ đồ chơi này…

Nhanh chóng thích ứng long uy của hắn ta?

Thậm chí ở trong long uy, bay còn nhanh hơn?

Đây đúng là ma quỷ!

Ngao Ngự há miệng muốn phun ra long viêm, nhưng nghĩ tới nhỡ đâu hắn ta

giết chết đám trùng tử này, vậy hắn ta nên làm gì bây giờ?

Có lẽ hắn ta đừng chơi nữa, tự sát luôn đi.

Chạy!

Ngao Ngự do dự một lát, vẫn lựa chọn lùi lại.

Hắn ta định dùng chiến lược rút lui, biết rõ tung tích của trùng tử này là được.

Ít nhất không cần tìm kiếm một cách mù quáng nữa.

Ngao Ngự nhanh chóng rời đi, muốn bỏ xa đám trùng tử kia.

Phía sau Ngao Ngự, trùng tử màu đen đầy trời ki nhìn chằm chằm Ngao Ngự.

Tốc độ của hai bên càng lúc càng xa, nhưng trùng tử màu đen này giống như

đang quan sát quỹ tích phi hành của Ngao Ngự.

Sau khi quan sát một lát, trùng tử màu đen kia đột nhiên tụ tập lại, biến thành

một con cự long vạn trượng.

Cự long vặn vẹo cơ thể, học động tác bay của Ngao Ngự, lao nhanh về phía

Ngao Ngự.

Tròng mắt của Ngao Ngự sắp lòi ra.

Ngao Ngự rơi vào đường cùng, chỉ có thể không ngừng tăng tốc, muốn bỏ xa

đám trùng tử kia.



Trận truy đuổi này, kéo dài chừng hai ngày.

Trong thời gian đó, Ngao Ngự dùng hết các loại thủ đoạn.

Bị ép buộc, hắn ta ngay cả sát chiêu đều đã sử dụng.

Nhưng không có tác dụng gì đối với trùng tử kia.

Long Viêm, ba giây đối phương đã có kháng tính.

Thương Long Bác Sát Thuật, hai giây đối phương đã học xong, chơi còn lợi hại

hơn cả hắn ta.

Các loại chiêu thức không có tác dụng, hoặc là sinh ra kháng tính, hay bị học

được.

Điều này khiến Ngao Ngự thiếu chút nữa quỳ xuống.

May mà vào lúc mấu chốt, Ngọc Châu có thiên tài địa bảo xuất thế, hấp dẫn

trùng tử màu đen này, mới khiến Ngao Ngự thành công thoát thân.

Ngao Ngự rơi xuống một ngọn núi, tiện tay vung, ném mấy tu sĩ sang bên cạnh.

Mấy tu sĩ này là lúc trước hắn ta tiện tay cứu.

Mấy tu sĩ kia nhìn xung quanh thấy an toàn, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đa tạ các hạ cứu giúp! Bọn ta bái tạ.”

Đám tu sĩ này đều hành lễ cảm ơn với Ngao Ngự.

Bọn họ biết, nếu không có Ngao Ngự cứu giúp bọn họ, có lẽ tính mạng của bọn

họ khó giữ được.

“Không sao, các ngươi biết nhược điểm của trùng tử không?”

Ngao Ngự xua tay hỏi.

Trong lòng hắn ta không ngừng tự hỏi về trùng tử này, muốn tìm sơ hở của

trùng tử để bắt trùng tử về tông.

Nhưng hắn ta tìm thế nào, cũng không tìm được sơ hở của trùng tử đó.

Giống như…

Giống như trùng tử này không có nhược điểm.

Ngao Ngự càng nghĩ càng hoang mang.

Trứng trùng này của tông chủ, rốt cuộc tìm đâu ra, vì sao lại tìm trùng tử bug

như vậy.

Trùng tử này, nói tóm lại, giống như không giây phút nào không tiến hóa.

Tiến hóa về mặt tốt hơn.

Tiến hóa về mặt toàn năng hơn.

“Chuyện này bọn ta đâu biết, nếu bọn ta biết, bọn ta đã không bị đuổi đánh như

vậy.”

Những tu sĩ này liếc nhau một cái, đều cười khổ một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment