Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn ta cũng biết mình nói sai rồi.
Nếu những tu sĩ này biết nhược điểm gì đó, đã không có khả năng bị truy đuổi.
“Trái lại bọn ta có việc muốn hỏi các hạ, trùng tộc coi là yêu tộc đúng không?
Về trùng tử này, ngươi biết chút gì đúng không?”
Có một tu sĩ đứng ra, tôn kính dò hỏi.
“Ngươi nghĩ thứ này là yêu à? Có yêu mạnh như vậy sao?”
Ngao Ngự bị những lời này chọc cười.
Yêu gì khủng bố tới mức độ này, quả thực như mở bug.
“Vậy thứ kia, rốt cuộc là từ đâu ra?”
Tu sĩ kia cau mày.
“Thứ này là không cẩn thận chạy từ trong Vô Đạo Tông ra.”
Ngao Ngự thực sự không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp một câu.
Hắn ta vừa nói câu này, đám tu sĩ không nhịn được trợn to mắt.
Cái gì?
Trùng tử này là chạy từ Vô Đạo Tông xuống sao?
Vô Đạo Tông?
Vô Đạo Tông trong truyền thuyết?
Những tu sĩ này vô cùng rung động.
Ngoại trừ rung động ra, còn có một chút đúng là theo lẽ thường?
Chẳng trách.
Chẳng trách trùng tử này khủng bố như vậy.
Là từ Vô Đạo Tông chạy xuống, vậy mọi chuyện giải thích thông rồi.
Nhưng mà rung động nên có, vẫn không ít.
Rung động nhất của bọn họ là thống nhất một điểm.
Một con trùng tử chạy từ trong Vô Đạo Tông ra, có thể nhấc lên đại nạn lớn như
vậy ở Ngọc Châu sao?
…
Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp tin tức, cuối cùng tin tức Ngọc Châu bị tai nạn
trùng triều cuốn sạch xem như truyền khắp cả đại lục Thần Hành.
Khi mỗi châu ở đại lục Thần Hành nghe nói Ngọc Châu rơi vào tay giặc xong,
đều kinh hãi, nhao nhao điều tra tin tức về trùng tử này.
Càng điều tra, rất nhiều thế lực càng kinh hãi.
Trùng tử này, có tính thích ứng rất cao, còn có tính học tập, tính tiến hóa rất
mạnh.
Lần đầu tiên có người nhìn thấy trùng tử này, chẳng qua chỉ là một trùng tử bình
thường.
Chỉ chưa đầy một tháng, trùng tử này đã khiến cả Ngọc Châu rơi vào tay giặc,
mức độ nguy hiểm đạt tới cảnh giới Độ Kiếp!
Rất nhiều thế lực đều cảm thấy có hứng thú đối với trùng tử này.
Cảm thấy thu phục được trùng tử này, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chiến
lực của tông môn.
Nhưng mà khi những thế lực này biết trùng tử này là trộm chạy từ Vô Đạo Tông
ra, cả đám kiên quyết xé kết quả điều tra, coi như không thấy tin tức bên Ngọc
Châu.
Nói đùa, thứ này là của Vô Đạo Tông, bọn họ dám đụng vào sao?
Bọn họ đụng vào cái búa, chê mạng không đủ dài à.
Vô Đạo Tông là cấp bậc gì?
Tồn tại trong truyền thuyết!
Bên trong lại càng có tiên nhân còn sống!
Tông môn như vậy có thể nói là cấm kỵ, bọn họ dám đi trêu chọc sao?
Trên cơ bản tất cả thế lực ở đại lục Thần Hành đều đạt thành nhận thức chung.
Chỉ cần là chuyện liên quan tới Vô Đạo Tông, tự động phòng tránh, có thể tránh
rất xa, vậy thì tránh rất xa, tuyệt đối không trêu chọc vào.
Hiện giờ Vô Đạo Tông là thế lực lớn nhất đại lục Thần Hành, đây là chuyện
mọi người đều biết.
Không ai muốn vào thời khắc quan trọng này đi trêu chọc Vô Đạo Tông.
Trái lại các đệ tử của Vô Đạo Tông, nhận được thư cầu cứu của Ngao Ngự.
Sau khi do dự một lát, phần lớn mọi người lựa chọn tiếp tục bế quan, chỉ có
Trương Hàn lựa chọn xuất quan, trợ giúp Ngao Ngự.
Trương Hàn xuất quan, dẫn theo hơn nửa chiến lực của Âm Dương Trận Tông
tiến tới Ngọc Châu.
Đối với lực lượng phòng ngự trong Âm Dương Trận Tông, Trương Hàn chỉ để
lại một phần nhỏ mà thôi.
Dù sao với lực ảnh hưởng của Vô Đạo Tông hiện giờ, cả đại lục Thần Hành,
vẫn luôn không có người dám mạo phạm.
Âm Dương Trận Tông lấy Vô Đạo Tông làm tổ đình, chấp chưởng Vân Châu,
dưới ba chữ Vô Đạo Tông kia, căn bản không có người dám khiêu khích.
…
Ngọc Châu, trong rừng rậm bên ngoài một thành trì.
Trương Hàn gặp mặt với Ngao Ngự.
Hai người tụ tập trên không rừng rậm.
Trương Hàn tìm hiểu chuyện trùng tử này một lát, sau đó bảo rất nhiều chiến
lực trong tông đi khắp nơi Ngọc Châu tìm kiếm tung tích của trùng tử kia.
“Ngao Ngự, ngươi nói trùng tử này là sư tôn dặn dò chiếu cố, ngươi làm mất
kiểu gì thế? Còn để trùng tử này chạy tới Ngọc Châu, chẳng trách đại chiến ở
núi Thiên Vụ lần trước, vậy mà ngươi không ở đó, hóa ra là đi tìm trùng tử
này.”
Trương Hàn vui tươi hớn hở nói xong, hoàn toàn không để chuyện đối phó
trùng tử ở trong lòng.
Trương Hàn là ai?
Nhị sư huynh của Vô Đạo Tông.
Tông chủ của Âm Dương Trận Tông.
Chuẩn cảnh giới Đại Thừa, chỉ có một chút nữa thôi là bước vào cảnh giới Đại
Thừa.
Chỉ là một con trùng tử, cho là gì.
Không thể không nói, Trương Hàn tự tin là có nguyên nhân.
So với trước đây, lúc này khí tức của hắn ta càng mạnh hơn.
Khí tức toàn thân cường thịnh, mơ hồ có tinh quang của chu thiên tinh thần lóe
lên sau người, giống như hắn ta đại biểu cho chu thiên tinh thần, mỗi hành động
việc làm, đều có sức mạnh to lớn.