Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 719

“Cái gì? Gọi đại sư huynh tới? Không! Ta có thể! Ngươi phải tin tưởng ta!”

Trương Hàn vốn định từ chối lập tức xù lông.

Cái gì mà hắn ta không được?

Tốt xấu gì hắn ta cũng là nhị sư huynh của Vô Đạo Tông, sao không được, hắn

ta cùi bắp sao? Hắn ta không cùi bắp một chút nào!

“Nhưng mà ta cảm thấy, gọi Diệp đại sư huynh tới, có lẽ càng tốt hơn.”

“Không tốt, không tốt một chút nào, đại sư huynh múa đao lộng kiếm, huynh ấy

là một tên cuồng phá hoại, đâu biết chiêu thức vây khốn gì…”

“Vậy Tô tam sư huynh thì sao?”

“Hắn ta là một tên đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, có ích lợi gì?”

“Đạm Đài tứ sư tỷ?”

“Nàng là người chơi cờ dở, có ích lợi gì?”

“Tô ngũ sư tỷ?”

“Nàng là một cô bé thích khóc thích chơi tượng gỗ, càng không có tác dụng gì.”

Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự nhíu mày, nhìn Trương Hàn chắp hai tay

sau lưng, luôn cảm thấy lão đại này trở nên ngông cuồng quá.

Hắn ta vốn định hỏi về lục sư huynh, nhưng hắn ta còn chưa hỏi, một giọng nói

vang lên bên cạnh.

“Vậy lục sư đệ của huynh thì sao?”

Bỗng nhiên Ngao Ngự mở to mắt, hắn ta quay đầu lại nhìn.

Không biết từ lúc nào, mười bóng dáng xuất hiện sau lưng Trương Hàn.

Người cầm đầu là Diệp Lạc.

Người mới đặt câu hỏi, đương nhiên là Hoa Thần Y.

Ngao Ngự vô sững sờ, những người này đến đây lúc nào.

Diệp Lạc liếc mắt nhìn ra được mê mang của Ngao Ngự, truyền âm giải thích.

“Cảnh giới Đại Thừa có lòng có thể thấy rõ cả đại lục, cảm thấy có người nói

xấu bọn ta, cho nên dẫn sư đệ sư muội tới xem là ai đang nói, đừng nói

chuyện.”

Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Hàn.

Ngao Ngự rùng mình một cái.

Hắn ta cũng nhìn về phía Trương Hàn, lúc này Trương Hàn còn tiếp tục nói.

“Lão lục sao? Đó không phải là yêu thích chơi thập yêu khí gì đó sao? Một trận

pháp của ta vừa ra, thập yêu khí có tác dụng gì?”

“Thất sư muội bát sư muội ấy à? Bình thường, bình thường…”



Trong học viện Hạo Nhiên, trong một cái sân.

Một bóng người đang ngồi khoanh chân dưới một cây đại thụ, nhắm chặt hai

mắt, giống như đang tu luyện, nhưng xung quanh không có bất cứ linh khí gì

được hấp thu, rất kỳ lạ.

Người này đúng là đệ tử của Sở Duyên, Xi Già.

Lúc này, ở trong nhẫn của Xi Già, Sở Duyên đang nhìn thế giới bên ngoài.

Khi hắn thấy Xi Già đang ngồi thiền, nhất thời cảm thấy không biết tán gẫu thế

nào.

Đối với đệ tử này, hắn thực sự hết nói nổi.

Đúng thật là, mỗi ngày ngoại trừ ngồi thiền thì là ngồi thiền.

Rõ ràng hắn đã dùng trạng thái vô địch đoạn tuyệt đệ tử này hấp thu linh khí,

thực sự không biết đệ tử này ngồi thiền làm gì.

Sở Duyên vốn tưởng rằng hình thức lão gia gia sẽ vô cùng thú vị, ít nhất cũng

sẽ nhiệt huyết một chút?

Có quỷ mới biết sẽ nhàm chán như thế.

Chuyện này không phải nói, thực sự là nhàm chán.

Thực sự là vì tính tình Xi Già quá yên tĩnh.

Lúc trước có không ít người khiêu khích Xi Già, vốn cho rằng Xi Già sẽ lộ ra vẻ

mặt gì đó, cho dù thế nào, cũng có thể gọi hắn ra chống đỡ sân bãi.

Không ngờ tới Xi Già căn bản chẳng thèm quan tâm, không có chút tức giận,

coi như không có chuyện gì tránh đi.

Điều này khiến Sở Duyên vô cùng kinh ngạc.

Tâm tính của đệ tử này thực sự quá tốt, bị trào phúng như vậy, vẫn không tức

giận.

Người bình thường bị trào phúng như vậy, e rằng đã sớm ra tay? Cho dù không

ra tay, cũng sẽ cho ánh mắt coi rẻ gì đó chứ?

Đâu giống như đệ tử này, coi như không có, coi như không xảy ra.

Loại đệ tử này, đâu cần hắn tận mắt nhìn thành phế vật?

Nuôi thả đều được cả.

Từ đầu tới cuối không cần nhìn.

Trong lòng Sở Duyên không ngừng châm chọc.

Hắn thậm chí đều muốn rời đi, để đệ tử này tự mình chơi là được.

Nhưng mà hắn vẫn có chút kiên nhẫn cuối cùng, kìm nén ý nghĩ này xuống, tiếp

tục ở trong nhẫn chờ đợi.

Khi Sở Duyên muốn tĩnh tâm, đệ tử Xi Già vốn đang nhắm mắt ngồi thiền mở

miệng.

“Sư tôn.”

Xi Già chậm rãi mở hai mắt, nhìn nhẫn trên tay mình, nói.

Sở Duyên ở trong nhẫn nghe Xi Già mở miệng, hắn lập tức bay ra khỏi nhẫn,

xuất hiện trong sân.

Sở Duyên quanh người tỏa ra kim quang, cho dù là ban ngày vẫn chói mắt như

cũ.

“Già Nhi, ngươi có chuyện gì?”

Sở Duyên thản nhiên hỏi.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Xi Già không nói gì thêm, mà đứng dậy, quay mặt về phía Sở Duyên cúi người

thi lễ, vô cùng tôn kính với Sở Duyên.

Hắn ta và vị sư tôn ở trong nhẫn, đã quen nhau một thời gian.

Đối với vị sư tôn này, hắn ta vẫn vô cùng kính trọng.

Vẫn luôn biết, vị sư tôn này luôn bảo hộ hắn ta.

Còn vì sao hắn ta biết, bởi vì mỗi lần có người trào phúng hắn ta, sư tôn của hắn

ta đều mở miệng, có cần trợ giúp hay không
Bình Luận (0)
Comment