Lần nào hắn ta cũng từ chối, nhưng không có nghĩa hắn ta quên mất ân tình của
vị sư tôn này.
“Không cần đa lễ, Già Nhi có chuyện gì? Muốn vi sư ra mặt vì ngươi sao?”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, hỏi như vậy.
“Không phải, ta là lo lắng sư tôn vẫn luôn ở trong nhẫn, ta thì ngồi thiền, sư tôn
sẽ nhàm chán, cho nên mới hỏi sư tôn một câu.”
Xi Già cười nói.
Tươi cười của hắn ta vô cùng ấm áp.
Không phải là loại lịch sự như Trương Hàn, mà là loại tươi cười tùy ý, khiến
người ta nhìn vô cùng thoải mái.
“Nhàm chán sao? Vi sư một đường đi tới hôm nay, không biết trải qua bao
nhiêu năm tháng, thấy bao nhiêu người vật mất đi, sẽ vì chuyện này mà nhàm
chán sao?”
Sở Duyên lắc đầu.
Cho dù trong lòng hắn cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn vẫn nói những lời như
vậy.
“Sư tôn…”
Xi Già còn định nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn ta nói xong.
Phần phật!
Từng đợt gió mạnh đột nhiên truyền từ đằng xa tới.
Gió bão thổi qua không có cảm giác gì đối với đám Sở Duyên Xi Già, chỉ cảm
thấy hơi mát mẻ.
Nhưng sau khi gió mạnh truyền tới, ánh mắt Sở Duyên và Xi Già đều nhìn về
phía bầu trời xa xa.
Với ánh mắt của bọn họ, nhìn được không biết bao xa, hình như có một vài
quang trụ dâng lên.
Nhưng khoảng cách của bọn họ quá xa, mơ hồ thấy được mấy điểm nhỏ mà
thôi.
“Sư tôn, hình như nơi đó là hướng Ngọc Châu? Nơi đó xảy ra chuyện gì sao?”
Xi Già mở miệng hỏi Sở Duyên một câu.
Ngọc Châu cách học viện Hạo Nhiên một đại châu mà thôi, vẫn rất gần.
Mà Sở Duyên ở bên cạnh nghe thấy thế, lúc này vận dụng trạng thái vô địch,
nhìn lướt qua phía Ngọc Châu.
Hắn mơ hồ nhìn thấy một bàn cờ bao trùm cả đại châu?
Hắn không nhìn nhiều, quay đầu trả lời Xi Già.
“Không sao, có lẽ là có cường giả chiến đấu mà thôi.”
Sở Duyên xua tay nói.
Hắn nhìn thấy là cường giả đang giao chiến, không hiểu sao nghĩ tới hang ổ của
hắn.
Lần trước trải qua một trận đại chiến, tuy cuối cùng được đám đệ tử dẹp xong,
nhưng không biết trong tông tổn thất gì không.
Hắn thực sự muốn trở về nhìn xem một chút.
Không bằng trở về xem một lát?
Khả thi.
Chỉ trở về xem một lát, đệ tử này sẽ không tạo nên sóng gió gì.
Không có khả năng hắn đi một lát, đi mấy ngày, đệ tử này sẽ thành tài được?
Đâu nhanh như thế, dễ dàng như thế.
“Già Nhi, bên vi sư có khả năng cần phải đi làm chút chuyện mất một thời gian,
phải rời đi, ngươi có thể tự chiếu cố mình không?”
Cuối cùng Sở Duyên không nhịn được, mở miệng nói một câu.
“Sư tôn, ngươi muốn rời đi sao?”
Xi Già sửng sốt một lát.
“Đúng vậy, nhưng mà ngươi yên tâm đi, vi sư chỉ rời đi một thời gian, đi mấy
ngày, có khả năng là nửa tháng sẽ trở về.”
Sở Duyên gật đầu nói.
“Nếu là như vậy, vậy được rồi.”
Trái lại Xi Già không nói gì, mà gật đầu, bày tỏ hắn ta đã rõ.
“Ừm, vấn đề an nguy của Già Nhi, vi sư sắp xếp giúp ngươi, ở trong nhẫn của
ngươi chứa đựng một số năng lượng tinh thuần, nếu như gặp kẻ địch không thể
đánh lại, thì mở nhẫn ra, ném năng lượng này qua, thì có thể giết địch!”
Sở Duyên chỉ vào nhẫn trên tay Xi Già, nói.
Trong nhẫn này, đều là linh khí ngày thường hắn hấp thụ và năng lượng của
trạng thái vô địch.
Hai thứ này kết hợp, hắn không biết sẽ ra thứ gì, nhưng dùng để giết địch hẳn là
không thành vấn đề.
“Vâng, sư tôn.”
Xi Già gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua nhẫn trên tay mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên lại dặn dò Xi Già mấy câu, sau đó đứng
dậy rời đi.
Xi Già nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, rơi vào trầm tư.
Người nào cũng không biết hắn ta đang tự hỏi cái gì.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới hoàn hồn.
Đi tới dưới tàng cây chuẩn bị tiếp tục ngồi thiền.
Đúng lúc này, cửa sân chỗ hắn ta đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
“Xi Già, mở cửa!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên ở ngoài sân.
“Cửa không khóa, ngươi vào đi.”
Xi Già nâng mắt nhìn về phía cửa, lúc này nói.
Kẽo kẹt…
Ngay sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ mặc thanh y đi từ bên ngoài vào, trong
tay là một đống sách.
“Xi Già, đây là kinh Phật kinh văn huynh cần, ta đã tìm được cho huynh, tất cả
đều ở đây…”
…
Học viện Hạo Nhiên, trong sân.
Xi Già nhìn kinh văn trên tay, lại nhìn người phụ nữ mặc thanh y cách hắn ta
không xa, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười.
Cô gái này coi như là bạn tốt duy nhất của hắn ta ở học viện Hạo Nhiên.
“Cảm ơn ngươi, Khương Nguyệt.”
Xi Già nhẹ giọng nói một câu.
“Đừng khách sáo, còn nữa Xi Già, huynh có thể đừng mỗi ngày gọi tên đầy đủ
của ta được không?”
Người phụ nữ tên “Khương Nguyệt” trợn tròn mắt, nói.
“Nếu không thì gọi ngươi là gì?”
Xi Già đặt kinh văn trên tay xuống đất, tò mò nhìn về phía Khương Nguyệt bạn
tốt duy nhất của mình ở học viện Hạo Nhiên.