Đông Châu, núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn của Vô Đạo Tông.
Ngao Dạ và Lý Nhị Cương đều sợ hãi đứng một bên, ánh mắt bọn họ cẩn thận
nhìn người trước mặt.
Nói một cách chính xác, là nhìn một kim nhân.
Một kim nhân toàn thân tỏa ra kim quang chói mắt.
Người này, đúng là Sở Duyên.
Lúc này vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi.
Hắn vừa về tới, đủ loại tin tức trong Vô Đạo Tông khiến tâm tình hắn lập tức nổ
mạnh.
Đại chiến gì đó lúc trước, không khiến Vô Đạo Tông có một chút tổn thất nào.
Trái lại trong Vô Đạo Tông, trứng trùng hắn bảo ấp đã bị Ngao Ngự đánh mất.
Nghe nói Ngao Ngự cũng chạy trốn.
Sau đó Tử Tô cũng xuống núi, hiện giờ không rõ đi đâu.
Hắn mới đi bao lâu?
Mẹ nó sao cả tông môn thiếu chút nữa bùng nổ như vậy.
Sở Duyên thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Đệ tử chạy hết, hắn cần tông môn này làm gì?
Sở Duyên nâng trán, không biết nên nói gì mới tốt.
Im lặng rất lâu, hắn mới dời mắt nhìn Ngao Dạ và Lý Nhị Cương.
“Ngao Dạ, Nhị Cương, bổn tọa nhớ rõ, lúc trước là bổn tọa giao việc này cho
hai ngươi làm đúng không? Vì sao chuyện này lại rơi lên đầu Ngao Ngự?”
Sở Duyên hỏi.
Ngao Dạ và Lý Nhị Cương liếc nhau một cái, đối mặt với Sở Duyên, bọn họ
đâu dám giấu diếm, nhao nhao nói rõ hành vi việc làm của mình.
Sau khi Sở Duyên nghe xong, đều bị chọc tức mà nở nụ cười.
Chuyện hắn dặn dò, vậy mà hai tên này chơi chênh lệch giá trung gian?
Cừ thật, đúng là cừ thật.
Vì chênh lệch giá trung gian này, làm mất đệ tử của hắn, đây là một đại cảnh
giới đấy!
Gương mặt Sở Duyên âm trầm, ước gì có thể cho bọn họ vòng sáng kim sắc,
khiến bọn họ phải trả giá.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống.
“Các ngươi cút tới Giới Luật Điện một năm, chưa tới kỳ hạn một năm, không
thể ra ngoài!”
Sở Duyên lạnh giọng quát lớn.
“Vâng.”
Ngao Dạ và Lý Nhị Cương đâu dám nói gì thêm, chậm rãi đi vào trong tông,
không dám nói nửa câu.
Nhìn hai người rời đi, Sở Duyên nghiến răng nghiến lợi.
Hắn lấy ống thẻ của hắn ra, quả quyết hướng trời xin một quẻ.
Một quẻ nhanh chóng rơi xuống.
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, khu vực Đông Châu”.
Đây là cầu hỏi vị trí của Tử Tô.
Chiếm được một câu như vậy, Sở Duyên đã hiểu rõ, Tử Tô còn ở trong Đông
Châu, chẳng qua không biết ở chỗ nào Đông Châu.
Sở Duyên không tiếp tục truy tìm tường tận vị trí, mà tìm vị trí của trùng tử kia.
Một quẻ nhanh chóng rơi xuống.
“Mất mà được lại”.
Những lời này khiến Sở Duyên sững sờ.
Vẻ mặt mờ mịt, không rõ quẻ này nói gì.
Không đợi Sở Duyên suy nghĩ cẩn thận, một giọng nói truyền từ ngoài núi tới.
“Sở Thiên Ngân tông chủ của Minh Tiên Thánh Tông tông môn ẩn thế Trung
Châu cầu kiến tông chủ của Vô Đạo Tông, có việc thương lượng, mong hiện
thân gặp mặt!”
Giọng nói này truyền từ ngoài núi Thiên Vụ tới.
Nhanh chóng lọt vào tai Sở Duyên.
Thứ đồ chơi gì thế?
Tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu? Còn cầu kiến hắn?
Sở Duyên vốn có tâm trạng không tốt, lập tức cất ống thẻ đi, im lặng bay ra
ngoài, muốn nhìn xem người nọ muốn làm gì.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài núi Thiên Vụ, Minh Tiên Thánh Tông Sở Thiên Ngân
đang đứng ở đó.
Gương mặt lão ta hơi tái nhợt, không phải chịu uy áp gì, lại càng không phải
cảm nhận được uy hiếp, mà đơn thuần sợ.
Lão ta, Sở Thiên Ngân, đứng trên ngọn núi tiên nhân cổ xưa còn sống.
Mà bên trong không chỉ có một tiên nhân!
Dựa theo người của liên minh tu tiên giả trốn về nói, đánh bại bọn họ là bốn
người!
Nói cách khác, Vô Đạo Tông có ít nhất năm tiên nhân còn sống!
Bởi vì tông chủ của Vô Đạo Tông đương nhiên cũng là tiên nhân!
Cộng thêm bốn người kia, thì là năm người!
“Những tiên nhân kia của Vô Đạo Tông, hẳn là quanh năm bế quan, sẽ không
chú ý tới ta đâu?”
Tâm trạng của Sở Thiên Ngân vô cùng bất an.
Lão ta cố gắng khiến cảm xúc của mình bình tĩnh một chút.
Nhưng dùng biện pháp gì, cảm xúc của lão ta cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Ngay khi Sở Thiên Ngân muốn ngồi thiền điều tức hơi thở.
Trên bầu trời, một tia kim quang lóe lên.
Ngay sau đó, Sở Duyên đi tới trước mặt Sở Thiên Ngân.
Sở Duyên tâm trạng rất không thoải mái, toàn thân tản ra hương vị thiên nộ.
Người tới gần Sở Duyên, cho dù là cảnh giới Độ Kiếp, đều cảm thấy hai chân
như nhũn ra.
Sở Thiên Ngân vốn không yên lòng, bị khí tức này va chạm.
Rầm một tiếng, trực tiếp ngã ngồi trên đất.
“Tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu?”
Sở Duyên nhìn Sở Thiên Ngân ngồi sững sờ trên đất, cảm thấy vô cùng khinh
thường.
Đường đường là tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu, chỉ vậy thôi ư?
Hắn ta mạo danh tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu lá gan đều to hơn
người này