Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 723

Ngao Ngự vội vàng nhận lấy kiếm khí ánh sáng kia, vô cùng cảm ơn đám Diệp

Lạc.

Cảm ơn một lúc lâu, hắn ta mới khởi hành rời đi, quay về Vô Đạo Tông.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nhao nhao rời đi, quay trở về đại châu của

mỗi người.

Bọn họ đều là tông chủ một phương hoặc là Yêu Vương một phương, công việc

bận rộn, cho dù rảnh rỗi, cũng cần bế quan tu luyện, không có thời gian rảnh

khác.

Một lát sau, nơi này chỉ còn Diệp Lạc và Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm

Đài Lạc Tuyết, Tư Nhạc, Tử Tô.

Thiên Địa đại châu của bốn người trong sáu người ở cùng một chỗ.

Mà Tư Nhạc thì ở Thái Nhất Kiếm Tông, Tử Tô thì vì nỗ lực đánh bại Diệp

Lạc, cũng đợi ở Thái Nhất Kiếm Tông.

Có thể cùng trở về, đương nhiên là bọn họ lựa chọn cùng trở về.

Sáu người không bảo Diệp Lạc dùng thứ gì di chuyển bọn họ, mà lựa chọn

chậm rãi bay, vừa bay vừa nói chuyện.

Trọng tâm đề tài bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về trùng tử này, còn một số

chuyện trên tu hành.

Nhưng mà trò chuyện một lát, Trương Hàn đột nhiên truyền âm cho Diệp Lạc,

khiến Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.

“Chuyện đó, đại sư huynh, huynh có cảm thấy không, sư đệ sư muội nhập môn

sau chúng ta, người sau mạnh hơn người trước, người sau khoa trương hơn

người trước không?”

Trương Hàn truyền âm như vậy, điều này khiến cho Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạ

liếc Trương Hàn một cái, lại nhìn đám người đang thoải mái nói chuyện, truyền

âm với Trương Hàn.

“Những lời này của đệ là có ý gì?”

Diệp Lạc truyền âm hỏi.

“Đám sư đệ sư muội nhập môn sau, Tô Hề thì không nói, mộc ngẫu khôi lỗi

nhất đạo, quỷ dị không chịu được, lão lục kia, đủ loại khí thần bí không chịu

được, thất sư muội bát sư đệ tạm không nói…”

“Cửu sư muội một tay âm thuật, quỷ thần khó lường, mộng cảnh của thập sư

muội lại càng khoa trương, thậm chí ta hoài nghi, có lẽ trùng tử kia là sư đệ

hoặc sư muội thứ 11 của chúng ta đấy. Sư đệ sư muội sau chúng ta khoa trương

như vậy, đại sư huynh không có gì muốn nói ư?”

Trương Hàn truyền âm hỏi.

“Khoa trương sao? Không khoa trương đâu, các ngươi cho dù cùng tiến lên,

cũng không đánh được ta.”

Diệp Lạc mỉm cười truyền âm trả lời.

“Chuyện này…”

Trương Hàn bị những lời này làm cho nghẹn họng.

Hắn ta rất muốn phản bác lời của Diệp Lạc, nhưng nghĩ lại, hình như lời nói của

vị đại sư huynh này rất chính xác.

Đám đệ tử bọn họ cộng lại, đúng là không đánh lại.

Có lẽ đám đồng môn nhập môn sau như Tử Tô, Tư Nhạc, có khả năng bẻ cổ tay

với Diệp Lạc.

Nhưng đám người vào cửa sớm như bọn họ, tuyệt đối không có khả năng thắng

Diệp Lạc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào cửa sớm này, là chỉ hắn ta và Tô Càn

Nguyên mà thôi.

Trương Hàn trầm tư rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục truyền âm với Diệp

Lạc.

“Nhưng mà đại sư huynh, nếu huynh cùng cảnh giới với đám sư đệ sư muội,

huynh còn nắm chắc địch nổi bọn họ sao?”

Trương Hàn lại hỏi một câu.

“Đệ…”

“Cùng cảnh giới, ta chưa chắc thắng được đám sư đệ sư muội đó, nhưng đệ và

Càn Nguyên, tới 100 người, ta cũng có thể đánh thắng, cho nên lão nhị, rốt cuộc

đệ muốn nói gì?”

Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn chằm chằm Trương Hàn.

Trương Hàn: “?”

Vì sao mọi người không thể cùng một mặt trận, nói lão tam mới là cùi bắp nhất.

Vì sao còn kéo ta, đánh một trăm ta, ta không có sĩ diện ư?

Trương Hàn muốn bùng nổ.

Nhưng mà nghĩ tới người trước mắt là đại sư huynh của hắn ta.

Hắn ta nhịn.

“Đại sư huynh, huynh đây là…”

Trương Hàn vô cùng miễn cưỡng lộ ra tươi cười, truyền âm nói tường tận với

Diệp Lạc.

Nói một cách đơn giản, hắn ta cảm thấy hắn ta quá ngốc.

Phải tăng cấp đạo của mình, nhưng không biết nên tăng cấp kiểu gì, cho nên

muốn mê hoặc Diệp Lạc, đến lúc đó lôi kéo Tô Càn Nguyên, cùng đi tìm sư tôn,

xem có thể tăng cấp hay không.

“Chỉ việc này sao?”

Diệp Lạc nhíu mày, truyền âm trêu chọc.

“Đại sư huynh, huynh nghĩ lại xem, hiện giờ đạo của huynh mạnh như vậy, nếu

có thể tăng phương diện đạo tiếp, nói không chừng thực sự có thể lấy Đại Thừa

chiến tán tiên?”

Trương Hàn vẫn mê man như cũ.

“Được rồi được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cùng trở về đi, trở về tông môn nhìn

xem, xem sư tôn có ở trong tông không.”

Diệp Lạc xua tay, hắn ta nhìn về phía Vô Đạo Tông, đôi mắt lóe sáng.

Thực ra đối với hắn ta mà nói, đạo có thể tăng hay không cũng đâu quan trọng

lắm.

Chưa xuất hiện nhân vật cấp tiên, hắn ta là người mạnh nhất, thiên hạ vô địch.

Hắn ta để ý, là đệ tử của hắn ta không có một ai thành tài.

Tông môn không có người kế tục.

Nếu trở về Vô Đạo Tông mà nói, có lẽ hắn ta có thể dẫn một đệ tử đi cho sư tôn

nhìn xem, nhờ sư tôn giúp chỉ đạo một chút.

[Chưa xong còn tiếp.]
Bình Luận (0)
Comment