Hình như… Hình như ở phía trước…
Ánh mắt Sở Thiên Ngân im lặng nhìn về phía Sở Duyên.
Trở thành đệ tử của vị này, hình như có thể tìm được con đường phía trước?
Rầm!
Một tiếng vang lên.
Sở Thiên Ngân thuận thế quỳ gối trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên bị dọa sợ.
Mí mắt giật giật, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngân, không biết nên
nói gì mới tốt.
Tới mời hắn tham dự Đại Bỉ vạn tông, vậy thì mời đi, cần gì hành đại lễ như
thế?
“Cầu xin Sở tông chủ nhận ta làm đồ đệ! Ta nguyện ngày đêm phụng dưỡng bên
cạnh tông chủ, chỉ mong tông chủ nhận ta làm môn hạ, ta sẽ luôn nghe theo dạy
bảo của tông chủ!”
Sở Thiên Ngân vô cùng thành khẩn quỳ rạp trên đất.
Sở Duyên: “?”
Sao lại biến thành bái sư rồi hả?
Hắn vô cùng hoài nghi, người này có bệnh.
“Cho nên rốt cuộc ngươi tới mời tông môn của bổn tọa tham gia Đại Bỉ vạn
tông, hay là muốn bái sư?”
Sở Duyên hít sâu một hơi, hỏi.
“Cả hai.”
Sở Thiên Ngân trầm tư một lát, nói như vậy.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên lại im lặng lần nữa.
Bái hắn làm sư phụ sao?
Hắn tùy tiện nhận đồ đệ ư?
Hơn nữa, hắn nhớ rõ đám tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cũng
không kém, đâu cần bái hắn làm sư phụ.
Hắn không bái đối phương làm vi sư đã không tệ rồi.
Đối phương còn muốn bái hắn làm sư phụ?
Sở Duyên trầm tư một lát, hắn vẫn cảm thấy nên mở hệ thống kiểm tra đo lường
xem.
Tâm niệm vừa động, một màn ảnh màu lam lập tức bay lên.
[Đối tượng tra xét: Sở Thiên Ngân.]
[Chủng tộc: Người.]
[Tu vi: Cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh phong.]
[Thể chất: Hỏa linh thể.]
[Đánh giá: Người này đã thành tài, tu vi đến cảnh giới Độ Kiếp, tiềm lực đã hết,
nhưng đã thành tài, ký chủ không thể nhận làm đồ đệ, nếu không muốn tính vào
sổ sách của ký chủ.]
Cái gì?
Nhận cảnh giới Độ Kiếp này làm đồ đệ, trực tiếp tính vào sổ sách của hắn sao?
Gương mặt Sở Duyên âm trầm, như vậy còn muốn hắn nhận làm đồ đệ ư?
“Đạo hữu, thực ra tính cách của ngươi không thích hợp gia nhập Vô Đạo Tông,
ngươi có thể lựa chọn tông môn càng tốt hơn, không nhất thiết phải gia nhập Vô
Đạo Tông.”
Sở Duyên trầm tư một lát, chậm rãi nói như vậy.
“Sở tông chủ, vì sao? Thực ra tính cách có thể thay đổi, nếu chỉ là tính cách
không thích hợp, ta có thể đổi sang tính cách thích hợp.”
Sở Thiên Ngân bị nói như vậy, lập tức nóng nảy.
Giống như thực sự cảm thấy, mình chỉ là tính cách không hợp mà thôi, không
phải vì nguyên nhân khác.
Lão ta hoàn toàn nghe không hiểu, Sở Duyên đang khéo léo từ chối lão ta.
“Đây không phải là chuyện tính cách có hợp hay không, ngươi hiểu không?”
Sở Duyên cảm thấy tình thương của mình đã rất cao.
Lấy nguyên nhân này khuyên bảo Sở Thiên Ngân.
Nhưng con hàng này, vì sao nghe không hiểu lời hắn nói?
“Vậy Sở tông chủ ngươi nói xem, là vì nguyên nhân gì? Ta đều có thể thay
đổi!”
Sở Thiên Ngân lải nhải.
“Thiên phú của ngươi quá kém, ngươi không xứng gia nhập môn hạ của bổn
tọa, như vậy được chưa?”
Sở Duyên không nhịn được, trực tiếp mắng.
Hắn cảm thấy hắn không nói, tên này thực sự không chịu tha cho hắn.
Sau khi Sở Duyên nói ra những lời này, Sở Thiên Ngân lập tức im lặng.
Sở Duyên cũng im lặng theo.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, ngưng kết một cách kỳ lạ.
…
Một lúc lâu sau, Sở Thiên Ngân mới mở miệng lần nữa, nói chuyện mời tường
tận một lần, hoàn toàn không nói chuyện muốn bái sư lúc trước.
Sau khi nói xong, Sở Thiên Ngân mới rời khỏi bên ngoài núi Thiên Vụ.
Cho dù bị từ chối, lão ta vẫn biểu hiện vô cùng lễ phép.
sau khi lão ta rời khỏi núi Thiên Vụ, Sở Duyên nhìn thấy thế, định quay về sơn
môn.
Trong lòng hắn có chút mê mang, không biết nên gọi đám đệ tử trở về tham
chiến kiểu gì.
Nói một cách chính xác, hiện giờ đám đệ tử này ở đâu hắn cũng không biết.
Thôi.
Đến lúc đó hỏi đám Lý Nhị Cương là được.
Có lẽ bọn họ biết tông môn nhỏ của đám Diệp Lạc ở đâu.
Hắn sẽ tự mình tới cửa xem.
Thứ nhất có thể thông báo cho bọn họ.
Thứ hai có thể nhìn xem tông môn đám đệ tử này dựng trông như thế nào.
Trong lòng Sở Duyên nhanh chóng định ra ý tưởng.
Ngay khi hắn chuẩn bị trở về sơn môn, ở phía xa có bóng người đang nhanh
chóng tiến tới.
Đúng là Ngao Ngự.
Sau khi Sở Duyên phát hiện ra Ngao Ngự, cả người đều ngây ngẩn.
“Ngao! Ngự!”
Sở Duyên nghiến răng nghiến lợi.
Con hàng này đánh mất đệ tử của hắn, còn dám bay qua đỉnh đầu hắn sao?
Lúc này Sở Duyên vươn tay từ trong ống tay áo ra, vòng sáng kim sắc lập tức
ngưng tụ trên tay hắn.
Hắn làm bộ muốn chém qua.
Khi hắn sắp chém ra, Ngao Ngự cũng phát hiện ra Sở Duyên, lập tức mở miệng.
“Tông chủ! Ta, ta thành công tìm được trùng tử trở về! Tông chủ, cuối cùng ta
cũng có mặt mũi gặp ngươi rồi!”
Một câu này, thành công cứu vớt tính mạng của Ngao Ngự, thành công khiến
Ngao Ngự thoát khỏi cái chết cận kề…