Núi Thiên Vụ, bên ngoài sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên nhìn kiếm khí ánh sáng trước mặt hắn.
Nói một cách chính xác, là đang nhìn trùng tử không ngừng va chạm trong kiếm
khí ánh sáng.
“Đây là trùng tử trứng trùng kia nở ra sao?”
Sở Duyên nhìn trùng tử màu đen này, sờ cằm.
Trùng tử này…
Bình thường không có gì lạ.
Thực sự không có một chút nào kỳ lạ.
Quá bình thường.
Sở Duyên muốn nói, không hổ là đệ tử hắn sắp dạy thành phế vật.
Bình thường không có gì lạ mới là vương đạo.
Nếu trùng tử này thực sự xuất chúng, trái lại hắn không dám thu nhận.
“Đúng vậy, tông chủ, đây là trùng tử do trứng trùng kia nở ra, ta tốn sức chín
trâu hai hổ, mới tìm được trùng tử này trở về lần nữa.”
Ngao Ngự ở bên cạnh giải thích.
So với trước đây, trải qua chuyện lần này, hắn ta trở nên trầm ổn hơn nhiều.
“Phí sức chín trâu hai hổ? Nhưng ngươi là rồng đúng không?”
Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ liếc Ngao Ngự một cái.
Lực lượng chín trâu cộng thêm hai hổ, so được với lực lượng của một con rồng
ư?
Hắn chẳng muốn xoắn xuýt nhiều chuyện này, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía
trùng tử màu đen.
Trùng tử này còn chưa hóa hình, hình như hắn không thể khiến trùng tử này bái
sư.
Nếu tìm được trùng tử, vậy nhiệm vụ cần thiết chắc chắn là khiến trùng tử này
hóa hình, ít nhất phải gọi hắn một tiếng sư tôn mới được.
Nếu không thì hắn sợ hệ thống không nhận, đến lúc đó không cho hắn cảnh
giới.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên vươn tay muốn nắm lấy trùng tử trong kiếm khí ánh
sáng.
Ngao Ngự ở bên cạnh còn đang nghĩ, sức chín trâu hai hổ so với lực lượng của
con rồng thì bên nào mạnh hơn, nhưng ngay sau đó thấy Sở Duyên vươn tay
định bắt trùng tử, bị dọa sợ không nhẹ.
“Tông chủ! Đợi đã! Trùng tử này rất mạnh, ta tốn rất nhiều sức lực mới bắt
được về, trăm ngàn lần đừng tùy ý lấy ra, nếu không thì trùng tử này sẽ chạy
trốn, ngươi không…”
Ngao Ngự còn chưa nói xong, ngay sau đó hắn ta sửng sốt.
Kiếm khí ánh sáng không thể ngăn cản Sở Duyên, bị kim quang chiếu một lát,
lập tức vỡ tan.
Sở Duyên trực tiếp nắm lấy trùng tử màu đen kia.
Khi hắn nắm lấy trùng tử màu đen, trùng tử màu đen run lên một cái, trong đôi
mắt lộ ra sợ hãi nhân tính hóa, hoàn toàn không còn hung ác như trước.
“Hả? Ngao Ngự ngươi mới nói gì?”
Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua Ngao Ngự, dò hỏi.
“Không, không có chuyện gì, tông chủ ngươi tiếp tục đi.”
Ngao Ngự nuốt nước bọt, vội vàng xua tay nói.
Đôi mắt hắn ta trợn to, nhìn chằm chằm trùng tử màu đen trên tay Sở Duyên.
Đây là cùng một trùng tử sao?
Rõ ràng lúc trước ở Ngọc Châu, nó rất điên cuồng, nhấc lên tai nạn, cuốn sạch
phàm tục và giới Tu Tiên.
Cho dù đệ tử của Vô Đạo Tông xuất hiện, lấy lực lượng vượt qua cảnh giới Độ
Kiếp, cũng không thể áp chế.
Mà lúc này rơi vào tay Sở tông chủ, ngay cả phản kháng đều không dám phản
kháng.
Chênh lệch giữa tiên và phàm lớn như vậy sao?
Tông chủ đúng là tông chủ…
Không giống người bình thường.
Trong lòng Ngao Ngự kinh hãi, nhưng hắn ta không nói nên lời.
Cứ nhìn Sở Duyên như vậy, mà Sở Duyên hoàn toàn không để ý tới Ngao Ngự,
toàn tâm toàn ý nhìn trùng tử trên tay.
Dưới cái nhìn của Sở Duyên, trùng tử này quá bình thường.
Bình thường tới mức hơi khoa trương.
Bị hắn nắm trên tay còn không nhúc nhích, ngay cả nhảy cũng không.
Nếu không thấy trùng tử này còn cử động, hắn đều đã cảm thấy trùng tử này
ngoẻo rồi.
Nhưng mà hắn nhìn kiểu gì cũng không biết, nên khiến trùng tử này hóa hình
kiểu gì.
“Ngao Ngự, trùng tử này thực sự không thành vấn đề chứ?”
Sở Duyên im lặng một lát, hỏi.
“Tông chủ! Trùng tử này chắc chắn không thành vấn đề!”
Ngao Ngự vô cùng chắc chắn nói.
“Không thành vấn đề là được.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, xoay người muốn đi lên núi, nhưng đi tới trước sơn
môn, hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn không thể tiến vào sơn môn.
Một khi tiến vào, thì chính là hồn phi phách tán.
Cho nên hắn tiến vào sơn môn, không phải là tự tìm đường chết ư?
“Ngao Ngự, trùng tử này ngươi cầm lấy, mang lên núi trợ giúp hóa hình, nếu
không biết trợ giúp hóa hình thế nào, thì đi tới Giới Luật Điện, giao cho phụ
thân ngươi xử lý, biết chưa?”
Sở Duyên đưa trùng tử cho Ngao Ngự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngao Ngự vẫn luôn không dám nhận con trùng này.
Hắn ta cảm thấy, Sở Duyên có thể tùy ý nắm lấy trùng tử này, nhưng không có
nghĩa là hắn ta có thể tùy ý nắm lấy.
Trùng tử này khủng bố thế nào, hắn ta biết rõ nhất.
Tùy tiện nhận lấy ư?
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Hắn ta không ngu ngốc như vậy.
“Tông chủ… Hay là, hay là ngươi, ngươi tự mình đưa vào trong tông đi.”
“Trùng tử này thực sự quá khủng bố, ta không nhận được.”
Giọng nói của Ngao Ngự run run.
“Không nhận được sao? Chỉ có trùng tử này? Ngươi đùa bổn tọa ư?”
Sở Duyên trợn tròn mắt, trực tiếp ném trùng tử cho Ngao Ngự.